Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 609: Thiên Vương Chỉ

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần điên cuồng, hắn muốn đánh cược một lần, suy nghĩ không biết hồn Bán Thần bên trong có thể diệt lão gia hỏa này hay không. Nếu thật có thể làm được, nói không chừng mình sẽ có thêm Thiên Nhân Hồn.

Nhưng ý niệm này vừa xuất hiện, hắn lại âm thầm lắc đầu, hắn không có thủ đoạn thu hồn, nhất là hồn của Thiên Nhân sau vẫn lạc, hắn càng không biết cách thu, chỉ sợ cũng chỉ có Bán Thần mới làm được.

Khả năng rất lớn là hắn không thể tiêu diệt lão tổ Thiên Nhân Bạch gia, Bạch Tiểu Thuần có nắm chắc không thể giết hắn nhưng có thể làm lão tổ Thiên Nhân Bạch gia trọng thương, thương thế này không thể khôi phục trong thời gian ngắn, càng đánh phá cân bằng thế lực trong thành Cự Quỷ.

Lão tổ Thiên Nhân Bạch gia nheo mắt nhìn sang, nhìn hồn tháp trên tay Bạch Tiểu Thuần, hắn không cảm thấy có chút nguy cơ này, ánh mắt nhìn lên mặt Bạch Tiểu Thuần, trong mắt mang theo thần thái kiêng kị.

- Vẫn xem thường ngươi... Ngươi rất tốt, phi thường tốt... Tuy lão phu cũng không biết vì sao ngươi có thể gây ra nhiều việc kinh ngạc như thế nhưng ta có thể cảm nhận được huyết mạch Bạch gia trên người của ngươi, như vậy... Quá tốt.

Lão tổ Thiên Nhân Bạch gia mỉm cười, hắn nâng chân phải và bước lên phía trước, Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn ra quyết định của lão tổ Thiên Nhân Bạch gia, vào lúc này hắn muốn bóp nát hồn tháp trong tay mình.

Đột nhiên trên bầu trời xa xăm có tiếng gầm lên thật lớn, tiếng gầm từ xa tới gần nhưng cẩn thận nghe xong đã thấy người vừa lên tiếng đã tới rất gần nơi này.

- Bạch huynh dừng tay, bổn tọa tiếp nhận mệnh lệnh Cự Quỷ Vương triệu kiến Bạch Hạo!

Trong nháy mắt hắn gầm lên, sắc mặt lão tổ Thiên Nhân Bạch gia đại biến, hắn hít thở dồn dập, ánh mắt giãy giụa, hắn lập tức bước tới một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hắn nâng tay phải lên đánh ra một trảo.

Tốc độ Bạch Tiểu Thuần cũng không chậm, vào lúc lão tổ Thiên Nhân Bạch gia vừa bước tới hắn đã sử dụng tốc độ cực hạn của bản thân lui ra sau, hắn vô cùng kinh ngạc nhưng không bóp nát hồn tháp, bôn đại phân thân lập tức xuất hiện ngăn cản trước mặt hắn.

Tiếng nổ mạng ngập trời, bốn đại phân thân của Bạch Tiểu Thuần đồng loạt phun máu tươi gần như tan vỡ, bốn phân thân hóa thành hào quang bay vào trong người Bạch Tiểu Thuần, mặc dù như thế Bạch Tiểu Thuần vẫn tranh thủ được chút thời gian thi triển Bất Tử Cấm rời đi.

Trong nháy mắt bàn tay lão tổ Thiên Nhân Bạch gia đánh tới, thân thể Bạch Tiểu Thuần đã phân giải biến mất tại chỗ, ánh mắt lão tổ Thiên Nhân Bạch gia sinh ra hàn quang, hắn nhìn hư vô nơi xa.

- Đi ra cho ta!

Câu nói này mang theo thiên uy, hắn đoán được vị trí Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, thân thể Bạch Tiểu Thuần vừa xuất hiện liền phun máu tươi, tóc tai tán loạn.

Lúc Bạch Tiểu Thuần vừa hiện thân liền có một đạo kim quang từ xa phá không bay tới, kim quang xuất hiện liền ngăn cản trước mặt lão tổ Thiên Nhân Bạch gia.

Đó là một kim quang ngọc bội!

Ngọc bài này có hình cự quỷ hai sừng, hắn ngửa mặt lên trời gào thét sau khi xuất hiện đã làm hư vô xung quanh tan vỡ.

Sắc mặt lão tổ Thiên Nhân Bạch gia âm trầm, bên cạnh ngọc bội trước mặt Bạch Tiểu Thuần có một lão giả bước ra khỏi hư vô.

Lão giả mặc áo đen, mặt không biểu tình nhìn về phía trước, tu vi chấn động không kém gì lão tổ Thiên Nhân Bạch gia.

Toàn thân lão giả sinh ra băng hàn, trên người sinh ra khí tức âm trầm, hắn đứng ở nơi đó nhưng hư vô xung quanh bị bóp méo, dường như có hai đạo thần niệm va chạm trong vô hình, cả bầu trời sinh ra sấm sét, dường như mọi thứ đang giao thoa với nhau.

Ngay cả mặt đất cũng rung động.

Nhìn ngọc bội, nhìn lão giả xuất hiện trước mặt, trái tim Bạch Tiểu Thuần đập mạnh, lúc trước hắn có suy nghĩ, Bạch gia gặp chuyện không may thì gia tộc hoặc thế lực khác sẽ mượn nhờ cơ hội này triển khai các hành động nhắm vào Bạch gia..

Chẳng qua chờ thật lâu không có ai tới, trước mắt lão giả áo đen vừa quát lớn đã nói rõ thế lực xen vào chính là Cự Quỷ Vương!

Bạch Tiểu Thuần nheo mắt, nội tâm vô cùng khẩn trương, hắn dùng sức cầm hồn tháp, một khi cảm thấy không ổn, bản thân hắn sẽ dùng hồn Bán Thần làm chuẩn bị.- Vô Thường, đây là chuyện Bạch gia ta, ngươi có ý gì?

Lão tổ Thiên Nhân Bạch gia âm trầm nhìn lão giả áo đen trước mặt, trong giọng nói mang theo băng hàn.

- Thuộc hạ Thiên Vương, không có chuyện nhà.

Lão giả áo đen lên tiếng, trong mắt bắn ra hàn quang, hắn tiến lên phía trước một bước, khí thế bốc lên giống như bài sơn đảo hải.

- Bạch Tử Sơn, ngươi muốn cãi ý chỉ Thiên Vương?

Lão tổ Thiên Nhân Bạch gia trầm mặc, hắn nhìn lão giả áo đen nửa ngày, sắc mặt âm trầm sau đó cách không một trảo, lập tức kéo thân thể tộc trưởng Bạch gia vào trong tay, thủ đoạn lão tổ Thiên Nhân quá kinh người.

- Nếu Vương gia triệu hoán phản đồ này, lão phu không cản trở.

Lão tổ Thiên Nhân Bạch gia hận nghiến răng, chậm rãi cúi đầu với ngọc bội sau đó ngẩng đầu nhìn lão giả áo đen.

- Lão phu nhất định sẽ bái kiến hỏi Vương gia việc này, ta cần một câu trả lời!

Hắn nói từng chữ, từ đầu tới đuôi không nhìn Bạch Tiểu Thuần một lần, hắn quay người bước vào trong bầu trời, thân ảnh hắn biến mất vô hình.

Hắn rời đi cho nên phiến thiên địa bình tĩnh lại, tiếng sấm tiêu tán, tia chớp biến mất và khôi phục như thường, nội tâm Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi nhưng vẫn cầm hồn tháp không buông ra, hắn cảnh giác nhìn lão giả.

Ánh mắt nhìn lão tổ Thiên Nhân Bạch gia đi xa, hắn chậm rãi quay người, ánh mắt như tia chớp nhìn sang Bạch Tiểu Thuần.

Lão giả này gầy còm, mũi ưng, toàn bộ gương mặt âm lãnh, ánh mắt của hắn mang theo hàn quang sắc bén như muốn nhìn thấu thân thể Bạch Tiểu Thuần từ trong ra ngoài.

- Đi theo ta, từ đó về sau, mạng của ngươi, không thuộc về ngươi, mà là thuộc về Vương gia.

Lão giả áo đen lên tiếng, về phần Thiên Nhân Hồn, lão giả không nói gì, vật ấy thuộc về Bạch gia, hắn không muốn dính vào quá sâu.

- Nói bậy, mạng nhỏ của chính ta không thuộc về bất cứ người nào.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hắn có xúc động muốn quát lớn trước mặt Thiên Nhân áo đen.

Nhưng những lời này chỉ dám nói trong lòng, lời tới bên miệng biến thành...

- Vãn bối bái kiến Vô Thường tiền bối, đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!

Bạch Tiểu Thuần nháy mắt, vẻ mặt cảm kích, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

- Không cần cám ơn lão phu, cảm tạ, ngươi nên cảm tạ Vương gia đi.

Vô Thường Công lên tiếng, hắn nâng tay phải lên, trong phạm vi mười trượng liền bắt đầu mơ hồ, hư vô vặn vẹo giống như phân cách với thiên địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận