Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 856: Tiếng hát từ thuyền xương...

Sinh mệnh cấm khu của Thông Thiên thế giới được hình thành như thế nào, chuyện này có nhiều giả thuyết nhưng cuối cùng cũng không đi được đến kết luận nào cả. Có lẽ ở trong thiên địa này chỉ có một vài người mới biết được nó đã xuất hiện ra sao mà thôi.

Thậm chí bên trong sinh mệnh cấm khu rốt cuộc là tồn tại thứ gì, và vì sao tất cả sinh linh bước vào đó đều tử vong cũng trở thành một bí ẩn. Nhưng dù có làm sao đi nữa, bất kể là Thiên Nhân hay Bán Thần, chỉ cần bước vào nơi đây, tuyệt đối không thể trở ra... Chuyện này đã được năm tháng chứng thực.

Dù là có người nghiên cứu sinh mệnh cấm khu hay những tu sĩ tò mò nơi đây vì sao lại là tuyệt địa của hết thảy sinh mệnh, cũng chỉ biết ở trong cấm khu tồn tại một mảnh biển rộng màu trắng.

Biển rộng này không có chứa lấy một giọt nước mà chỉ toàn là xương cốt!

Nói cho chính xác thì đây là một biển xương. Đứng ở đỉnh núi mà quan sát, chỉ thấy trong cấm khu nhìn không thấy biên giới, quanh năm sương trắng bao phủ kia, mặt đất bên trên, sương mù bên dưới được từng lớp từng lớp xương trắng phủ kín...

Đám xương cốt này quá nhiều, có của người, có của thú, tích lũy ở một chỗ. Thực là không thể đoán được nó dày đến thế nào mà chỉ cảm nhận được bên trong biển xương này hoàn toàn tĩnh mịch, thậm chí còn tồn tại oán khí vô tận.

Nơi đây không có bất kì một sinh mệnh, một âm thanh nào, cái yên lặng và tĩnh mịch của nó đủ làm lòng người phải lạnh run.

Cũng chính là vì mảnh xương biển này nên mới có một truyền thuyết về sinh mệnh cấm khu, cũng là thuyết phổ biến nhất. Nó nói rằng, trước khi thế giới ra đời từng xảy ra một trận chiến thảm thiết không thể tưởng được, cũng vì trận chiến này mới tạo thành biển xương bên trong sinh mệnh cấm khu.

Mà bốn phía sinh mệnh cấm khu cũng là như vậy...

Vào lúc này ở phía đông bắc sinh mệnh cấm khu, đã qua bao năm rồi cuối cũng đã xuất hiện được ba người. Bạch Tiểu Thuần run như cầy sấy, tinh thần khẩn trương. Dưới chân hắn là vô tận xương cốt, thậm chí mỗi bước đặt xuống đều nghe thấy tiếng ken két cao vút, vang vọng ở trong sinh mệnh cấm khu đầy yên tĩnh này...

Dù là có lòng tin đối với Thủ Lăng Nhân nhưng lúc này Bạch Tiểu Thuần đã sợ hãi vô cùng, hắn nắm chặt lệnh bài trong tay. Tống Khuyết và Thần Toán Tử cũng run rẩy mà chăm chú đi sau lưng Bạch Tiểu Thuần.

Ba người Bạch Tiểu Thuần ngay khi bước vào sinh mệnh cấm khu, lệnh bài kia liền tỏa ra hào quang yếu ớt giống như lửa của đèn cầy vậy. Chùm sáng này có phạm vi mười trượng, bao trùm lấy ba người ở bên trong, sương mù xung quanh khi đụng phải nó liền tiêu tán.

Điều này mới làm ba người thở nhẹ ra, một đường vừa không ngừng đi tiếp vừa nghe những tiếng răng rắc. Lúc đầu ba người còn không dám bay đi, lúc này tinh thần đã vững vàng, quan sát bốn phía một phen đồng thời cũng bay đi thật nhanh.

Từ xa nhìn lại, bên trong sinh mệnh cấm khu tràn ngập sương mù này, phạm vi mười trượng xung quanh ba người Bạch Tiểu Thuần giống như đã trở thành ngọn đèn trong đêm tối, vô cùng dễ nhìn...

Bạch Tiểu Thuần sắc mặt trắng bệch, đoạn đường này bàn chân của hắn đã dẫm nát không biết bao nhiêu xương cốt rồi. Cũng may là bên trong sinh mệnh cấm khu thật sự không có bất cứ sinh mệnh nào tồn tại. Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.

Thời gian ba ngày này, bọn họ dù không phi hành nhưng bước đi cũng rất nhanh. Trên đường đi, Tống Khuyết cũng quen dần với âm thanh đạp vỡ xương đầu, cũng quen với áp lực từ bốn phía rồi, thần sắc chậm rãi trở nên thong dong. Thần Toán Tử cũng khá hơn một chút, duy chỉ có Bạch Tiểu Thuần là vẫn cảnh giác vô cùng.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần vẫn cứ khẩn trương như trước, Tống Khuyết thầm hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường. Lá gan của gã dường như cũng lớn hơn, cất bước càng nhanh hơn, thậm chí còn cố ý giẫm ra âm thanh thật lớn làm cho Bạch Tiểu Thuần nhiều lần khó chịu.

"Tống Khuyết ngươi đi nhẹ một chút đi!" Thần Toán Tử cũng thấy Tống Khuyết có chút hơi quá bèn tranh thủ nhắc nhở.

Tống Khuyết hừ một tiếng, đang định mở miệng phản bác thì ngay lúc này, Bạch Tiểu vốn đang cảnh giác nhìn xung quanh bỗng hô một tiếng.

"Các ngươi có nghe thấy không!" Hắn vừa nói ra, Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử đều dừng bước lại. Hai người tập trung lắng nghe . Lúc đầu còn không thấy có tiếng gì cả, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ liền biến đổi sắc mặt. Rõ ràng là ở bên trong cấm khu không người này, từ phía xa xa lại truyền đến tiếng hát!

Đây là tiếng hát của nữ tử, có điều khoảng cách quá xa, nghe không rõ ca từ. Thế nhưng tiếng hát xuất hiện cũng đã đủ làm Bạch Tiểu Thuần sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Không thể nào, Công Tôn Uyển Nhi chẳng lẽ lại trốn tới đây!" Bạch Tiểu Thuần liền nghĩ tới Công Tôn Uyển Nhi thế nhưng ngay sau đó hắn mơ hồ nghe được tiếng ca kia dường như cũng không phải giọng của Công Tôn Uyển Nhi.

Tống Khuyết và Thần Toán Tử cũng trở nên lo lắng, không ngừng dò xét khắp nơi, tìm kiếm tiếng hát kia. Đột nhiên, Thần Toán Tử trợn to mắt, chỉ một cái về phía trước.

"Ở đó!"

Gã vừa mở miệng thì Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Khuyết cũng nhanh chóng nhìn lại, lập tức thấy được ở phía xa trong sương vô số hài cốt... Có điều những hài cốt này không phải nằm trên mặt đất mà đang đứng thẳng, xuất hiện trong mắt ba người Bạch Tiểu Thuần chính là hơn vạn bộ hài cốt của người bình thường.

Chúng nó đang khom người, trên vai đều có một dây thừng màu đen, thật giống như dùng người để kéo thuyền vậy!

Mà càng kinh người hơn, sau khi hơn vạn hài cốt kia xuất hiện thì đằng sau bọn họ, lại đi tới hơn một ngàn bộ hài cốt khổng lồ, cao chừng trăm trượng. Trên vai bọn chúng đều có dây thừng, cũng đang kéo đi!

Còn chưa kết thúc, đằng sau hơn một ngàn hài cốt cự nhân kia còn có trên trăm bộ hài cốt lớn đền ngàn trượng của hung thú. Mà bọn chúng cũng không giống nhau, trong đó có sư tử, có hổ thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn thấy được cả cốt long ba đầu!

Cảnh tượng này lập tức làm tâm thần ba người nổ vang. Ngay sau đó, hiện ra trước mắt bọn họ, cũng là ở đằng sau cốt long ba đầu kia... Một chiến thuyền lớn đến mấy vạn trượng, có thể thể nói là kinh thiên động địa!

Chiến thuyền này cực kì to lớn, toàn thân đen kịt, dù rằng bị tàn phá nặng nề, thậm chí đến cờ xí còn không trọn vẹn. Thế nhưng vẫn có thể nhìn ra khí thế kinh người của nó.

Có điều, mặc cho những hài cốt kia kéo động dây thừng, mặc cho chúng đi về phía trước, mặc cho chiến thuyền bị kéo lê trên biển xương, vẫn không có một âm thanh nào phát ra. Toàn bộ sinh mệnh cấm khu vẫn tĩnh mịch như trước, chỉ có tiếng hát mơ hồ kia, dường như được truyền ra từ trong con thuyền!

Cảnh tượng này làm cho Bạch Tiểu Thuần thân thể phát run. Từ trên chiến thuyền kia hắn cảm nhận được một khí tức khủng bố trước nay chưa từng có, lập tức nhanh chóng lui về phía sau.

"Chuyện này không ổn, sinh mệnh cấm khu này làm sao có thể có chiến thuyền, thậm chí còn có hài cốt kéo đi. Thật đáng sợ!" Bạch Tiểu Thuần sắc mặt trắng bệch sắc mặt trắng bệch, tranh thủ thời gian mở miệng.

"Nếu không thì chúng ta trở về đi, ta cảm thấy đi trường thành có lẽ là một ý kiến hay!" Bạch Tiểu Thuần vừa nói xong thì đột nhiên chiến thuyền ở xa xa trong mắt ba người bỗng biến mất vô ảnh...

Chẳng những chiến thuyền, mà tất cả hài cốt kéo thuyền cũng biến mất, thậm chí tiếng hát kia cũng vậy, dường như bọn chúng chưa từng xuất hiện vậy.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ.

Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử cũng đều lo sợ không yên, bọn họ đã bị chiến thuyền quỷ dị làm cho chấn động. Nhưng thấy được nó đã biến mất, nhất là khi Tống Khuyết nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang sợ hãi thì gã càng không thể sợ hãi, bèn khinh thường hừ lạnh một tiếng.

"Sinh mệnh cấm khu vốn là quỷ dị, xuất hiện một chiến thuyền có gì đáng sợ! Đây rõ ràng chỉ là ảo ảnh mà thôi, không để ý là được rồi. Bạch Tiểu Thuần, ngươi đang sợ hay sao?"

Bạch Tiểu Thuần nghe vậy thì trừng mắt lên.

"Ta sợ quỷ? Ta đây đường đường là Thiên Phẩm Luyện Hồn Sư, quỷ lớn nhất còn đồ đệ của ta, ta còn sợ quỷ sao? Nói giỡn!" Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, ngạo nghễ nói.

Tống Khuyết cười lạnh một tiếng, không nói gì, giữ chặt lấy Thần Toàn Tử cùng nhau đi thật nhanh về phía trước. Thần Toán Tử chần chừ một chút, nhìn Tống Khuyết rồi lại nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, đang định nói gì đó. Có điều gã tu vi yếu nhất, bị Tống Khuyết kéo đi, sao có thể phản kháng được, chỉ đành cười khổ mà thôi.

"Có lẽ thật là ảo ảnh..." Bạch Tiểu Thuần cũng thấy thật mất mặt. Hắn cũng không hiểu vì sao chiến thuyền thoạt trông thật quỷ dị này lại đột ngột biến mất được, sờ sờ cái mũi một chút. Hắn nghĩ bản thân dù sao cũng là trưởng bối của Tống Khuyết, nếu như đến vãn bối còn đi được thì hắn là trưởng bối cũng phải đi theo bảo hộ an toàn cho vãn bối. An ủi bản thân như vậy rồi Bạch Tiểu Thuần đành thở dài, nhanh chóng đi tới, để cho hai người Tống Khuyết, Thần Toán Tử được bao phủ trong phạm vi bảo hộ của lệnh bài.

Thời gian trôi qua, nhoáng cái đã được một tháng. Trong một tháng này, chiến thuyền kia cũng không xuất hiện lần nữa. Dần dần, Bạch Tiểu Thuần cũng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời ba người chậm rãi tăng tốc độ lên.

Nhưng lại qua mấy ngày, vào hoàng hôn của hôm nay, thì ba người đang bay nhanh bỗng biến sắc mặt. Bên tai bọn họ lại lần nữa vang đến tiếng hát của nữ tử kia!

Lúc này, tiếng hát so với trước càng rõ hơn, thậm chí bọn họ còn có thể nghe được ca từ như có như không!

Ca từ này quỷ dị vô cùng, có thể nghe rõ nhưng lại không thể nhớ được. Thế nhưng nó lại đang khắc sâu vào trong đầu ba người Bạch Tiểu Thuần một câu chuyện xưa, kể về một đứa bé nuốt cánh tay của mẹ mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận