Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1149: Bí địa của Hoả Lân tộc

Hoàng Phú Quý bị Nhật Nguyệt cung truy bắt, Uông Hoa Sơn xui xẻo đi theo. Một số tu sĩ cá biệt muốn lấy đầu Uông Hoa Sơn để tranh công với Nhật Nguyệt cung. Vây công Uông Hoa Sơn, Uông Hoa Sơn trọng thương chạy trốn, cũng không dám đặt chân đến Nam Hải nữa.
Thọ nguyên của Uông Hoa Sơn cũng không nhiều lắm, Uông gia đệ tử cũng không xuất hiện tu sĩ Kim Đan nào mới. Phụ thân Uông Như Yên xuất lĩnh một mạch chính, cũng không có phát triển trở lại.
“Như Yên, Trường sinh có khoẻ không?”
Uông Hoa Sơn mở miệng hỏi, giọng điệu hữu khí vô lực.
“Nhờ hồng phúc của Tam bá công, phu quân rất tốt.”
“Như Yên, ngươi cùng lão phu nói một lời, Vương gia trước mắt có bao nhiêu tu sĩ Kim Đan?”
Uông Như Yên cười khổ một trận rồi nói: “Tam bá công, Vương gia chúng ta trêu phải đại địch, không nên bại lộ, cái này khó mà nói.”
Uông Hoa Sơn nhướng mày, trầm ngâm một lát, lấy ra hai cái hộp gỗ đưa cho Uông Như Yên rồi nói: “Đây là là lão phu và Hoàng Phú Quý trong quá trình tìm bảo có được. Lão phu không dùng được, tặng cho ngươi. Hy vọng ngươi đáp ứng lão phu một yêu cầu. Nếu tương lai điều kiện cho phép, bồi dưỡng cho Uông gia chúng ta một Kim Đan tu sĩ.”
Uông Như Yên mở ra hai cái hộp gỗ, bên trong phân biệt là một viên yêu đan màu xanh và một khối ngọc thạch lớn bằng quả dưa hấu. Ngọc thạch màu trắng tản mát ra một trận hàn khí lạnh đến thấu xương.
“Một viên trung phẩm yêu đan bậc ba và một khối Hàn ngọc ngàn năm. Hàn ngọc ngàn năm là nguyên liệu luyện khí bậc bốn, dùng để luyện chế pháp bảo bậc một hoặc bậc hai đều không có vấn đề gì. Trường Sinh hắn là có thể dùng được.”
Uông Như Yên gật gật đầu cảm ơn nói: “Cảm tạ, Tam bá công. Ta có thể đáp ứng người, nếu tương lai điều kiện cho phép, ta sẽ vì Uông gia bồi dưỡng một Kim Đan tu sĩ.”
Uông Hoa Sơn vui mừng gật đầu, có lời nói này của Uông Như Yên. Hắn giải quyết được một cọc tâm sự trong lòng.
Gần nửa canh giờ sau, Uông Như Yên rời khỏi Tam tiên tông. Bay về hướng Sùng Dương phường thị, chuẩn bị quay về Nam Hải.
Hoả Lân quốc, Hắc thạch sơn mạch ở nam bộ Hoả Vân quốc, toàn bộ sơn mạch đều là màu đen. Nơi nơi đều có thể thấy được một loại nham thạch màu xám thô ráp.
Có mấy ngàn ngọn núi lớn nhỏ, ngọn núi lớn cao hơn vạn trượng, nhỏ cũng cao hơn trăm trượng. Bên trong sơn mạch nóng bức vô cùng, nơi này là trung tâm của một ngọn núi lửa. Bắt đầu từ hơn ngàn năm trước, núi lửa không còn phun trào nham thạch nóng chảy nữa, toàn bộ biến thành ngọn núi lửa chết.
Đệ nhất đại phái của Hoả Vân quốc là Hoả Vân tông ở bên ngoài Hắc thạch sơn mạch thành lập phường thị. Bởi vì nơi này dư thừa Hoả linh khí, sinh trưởng một ít linh dược bên ngoài khó thấy. Còn có không ít yêu thú thuộc tính Hoả, hấp dẫn không ít người tu tiên đến săn yêu hái thuốc.
Sâu bên trong Hắc thạch sơn mạch, một ngọn núi cao nghìn trượng. Ngọn núi nhìn từ xa có ngoại hình giống một cái chạc, gần năm mươi người tu tiên tụ tập ở chân núi.
Những tu sĩ này trên quần áo đều có hoa văn hình con sông, đây là dấu hiệu đệ nhất đại phái tại Khê quốc, Huyền Thuỷ cung.
Ba nam một nữ đứng ở phía trước, những người khác đi theo phía sau bọn họ.
Một lão giả lam bào hạc phát đồng nhan, trên tay hắn cầm một tấm da đê có chút cũ nát, mặt trên là một tấm bản đồ địa hình. Một thiếu phụ váy xanh hơn ba mươi tuổi, một lão giả áo bào vàng tầm năm mươi tuổi và một gã đại hắn áo bào đỏ đứng ở hai bên sườn lão giả áo bào lam. Bọn họ đều là Kim Đan tu sĩ, lão giả áo bào lam có tu vi cao nhất, tu vi Kim Đan tầng bảy.
Một lớp màn màu lam nhạt che kín bọn họ, bọn họ giống như không muốn để người khác phát hiện.
Vương Vinh Miểu nhìn bốn trưởng bối sư môn, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái.
Vương Vinh Miểu, đệ tử Thanh Liên sơn trang. Lúc trước may mắn tránh được một kiếp, dùng tên giả Vương Miểu, dựa vào Huyền thuỷ lệnh bái nhập Huyền Thuỷ cung.
Hắn đã tu luyện đến Trúc cơ tầng bảy, căn cứ vào sắp xếp của gia tộc, sau khi hắn bái nhập Huyền Thuỷ cung, vẫn làm việc rất điệu thấp. Không khiến cho nhiều người chú ý, hắn cứu một vị tu sĩ đồng môn, chém giết hai đồng giai tu sĩ.
Hắn cũng không lưu lại phương thức liên hệ, sau chưởng môn lại tìm tới cửa hắn mới biết được nữ tu sĩ hắn cứu được là Tôn Vi Vi, tôn nữ của một tu sĩ Kim Đan,. Hắn không tranh công, cũng không đối với Tôn Vi Vi chăm sóc ân cần, ngược lại lại khiến cho Tôn Vi Vi hứng thú.
Từ đó về sau, tông môn thường xuyên phái hắn đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng, hắn cũng từ từ đạt được sự tán thành của Huyền Thuỷ cung.
Mấy tháng trước, Vương Vinh Miểu đột nhiên nhận được mệnh lệnh, đi theo sư môn trưởng bối chấp hành một nhiệm vụ quan trọng.
“Vương sư đê, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Một thanh âm như chuông bạc của một cô gái vang lên ở bên tai Vương Vinh Miểu.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi mặc váy xanh đi tới, cô gái váy xanh có khuôn mặt tú lệ, dáng người làm người khá ganh tị, chính là Tôn Vi Vi.
“Không có gì.” Vương Vinh Miểu giọng điệu bình thản trả lời.
Thanh Liên sơn trang bị tập kích, vợ con, già trẻ toàn bộ đều gặp nạn. Hắn một lòng chỉ muốn báo thù, đại thù một ngày không báo, hắn sẽ không suy xét đến nhi nữ tình trường.
Tôn Vi Vi hơi nhíu mày liễu, những đồng môn khác đều đến lấy lòng nàng, nịnh bợ nàng. Chỉ có Vương Vinh Miểu căn bản không để ý gì đến nàng, Tôn Vi Vi ngược lại cảm thấy rất hứng thú.
“Tôn sư huynh, ngươi xác định là nơi này sao?”
Thiếu phụ váy xanh mở miệng hỏi, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
“Không sai, quả thật là nơi này. Nơi này là bí cảnh của Hoả Lân tộc, Hoả Lân tộc là Yêu tộc có thể xếp hàng thứ ba ở Đông Hoang. Từ khi bốn kiếm tôn chém giết Đại trưởng lão của Hoả Lân tộc, nhân tộc khai phá Đông Hoang với quy mô lớn. Hoả Lân tộc chậm rãi xuống dốc từ đó, lão phu lần tra sổ sách mới tra được tin tức này.”
Lão giả lam bào nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt hiện lên chút kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận