Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2619: Dị phù (1)

Thượng Quan Thiên Hoành sắc mặt trầm trọng không chừng. Thực lực ma tộc vượt xa tưởng tượng của hắn. Hiện tại xem ra, muốn tiêu diệt toàn bộ ma tộc rất khó khăn. Cho dù làm được, hắn cũng không muốn thiệt thòi lớn, giết địch một ngàn tổn thất tám trăm

Trảm yêu trừ ma? Giữ vững chính nghĩa? Còn có an bình Thiên Hồ giới? Vậy chỉ là truyện miệng, xuất thầy nổi danh mà thôi.

Hắn vì tài nguyên tu tiên Thiên Hồ giới mà thôi. Nếu là ma tộc nguyện ý rời khỏi Thiên Hồ giới, hắn mới mặc kệ ma tộc đi nơi nào.

“Hừ, nếu là không tiêu diệt các ngươi, các ngươi từ Ma giới viện binh đến. Chờ các ngươi viện binh đến là chngs ta tử chiến. Chẳng lẽ các ngươi để chúng ta đi thôi?”

Thiên Hồ Chân Quân lạnh lùng nói, vẻ mặt sát khí.

Hiện tại bọn họ chiếm cứ thượng phong. Tự nhiên muón thừa thắng xông lên. Hắn nhìn ra được đến, Thượng Quan Thiên Hoành là vì tài nguyên tu tiên mà ra tay đại đánh gia tộc. Nhưng mà không tiêu dệt ma tộc, viện binh ma tộc sẽ đuổi tới, chẳng lẽ bỏ qua bọn họ? Ai cam đoan viện binh ma tộc có thể sẽ không đến Thiên Hồ giới?

Phải biết rằng, cho dù là bọn họ, đều nghĩ biện pháp câu thông linh giới. Triệu Kiền Phong và ma tộc câi thông ma giới cũng không kì quái.

Thượng Quan Thiên Hoành giật mình, bị dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn thiếu chút nữa là gây ra đại họa. Ai có thể đảm bảo ma tộc sẽ viện binh đi vào Thiên hồ giới? Biện pháp tốt nhất là giết sạch ma tộc, lấy tuyệt hậu hoạn, kẻ địch chết đi mới là kẻ địch tốt nhất.”

“Từ xa xưa, chính tà bất lưỡng lập. Các ngươi chiếm lấy Thiên hồ giới nhiều năm, giết hại bao nhiêu thu sĩ? Chúng ta hôm nay muốn thay trời hành đạo. Mọi người không cần lưu thủ, giết sạch bọn họ.

Thương Quan Thiên Hoành trầm giọng nói, vẻ mặt sát khí lạnh lẽo.

Hắn truyền âm cho Vương Trường Sinh và Uông Như Yên: “Vương đạo hữu, Vương phu nhân, các ngươi cùng ta ra tay diệt sát ma này. Tiêu diệt ma này, ma tộc còn lại không đủ gây sợ hãi.”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên trọnh trọng gật đầu. Đến lúc này, bọn họ có thể sẽ không lưu thủ.

Đúng lúc này, một đạo tiếng chung vang lên. Ba người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Thượng Quan Thiên Hoành vẫn ổn, hơi cảm thấy không khỏe. Đám người giao long mặt lộ vẻ thống khổ, sắc mặt trắng bệch.

Thừa Diệp này, chợt quát khởi một trận cuồng phong xám xịt , che kín đám người Triệu Kiền Phong, thổi quét về phía xa xa.

“Truy, đừng để cho bọn họ đào tẩu, đừng để hậu họa vô cùng.”

Thượng Qquan Thiên Hoành đi trước làm gương, đuổi theo. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên theo sát sau đó, đám người Liễu Như Ý đều đuổi theo.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở mặt trên Thanh Liên pháp tòa, cảnh vật phía dưới nhanh trở nên mơ hồ hẳn lên.

“Không tốt, mau dừng lại, phía trước khả năng có mai phục.”

Uông Như Yên chợt mở miệng nhắc nhở. Phệ hồ kim thiền cảnh báo nàng, phía trước hẳn là có vạn cốt ma linh tinh gì đó.

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, toàn cảnh trước mắt biến đổi. Đám người Thượng Quan Thiên Hoành chợt xuất hiện ở một mảng không gian xám xịt, âm phong từng trận, mặt đất kịch liệt run hẳn lên. Một gốc đại thụ màu đen thụ từ dưới đất chui lên, số lượng, số lượng có hơn vạn gốc.

“Trận pháp!”

Thượng Quan Thiên Hành nhíu nhíu đầu mày. Nơi này là ổ ma tộc, có trận pháp cũng không kỳ quái. Bộ trận pháp này uy lực hẳn cũng không lớn. Nếu không được liền tế ra đối với địch, quá nửa là vây trận.

Nói không chừng ma tộc có thủ đoạn gì đấy, nhưng cần thời gian nhất định để thi pháp.

“Ra tay phá trận, tốc chiến tốc thắng. Kéo dài thười gian càng dài, chúng ta càng nguy hiểm.”

Thượng Quan Thiên Hoành nghiêm mặt nói. Thiên Hồ Chân Quân và ma tộc giao thủ, nhưng Thiên Hồ Chân Quân cũng không dám nói rằng mình hiểu hết toàn bộ thủ đoạn của ma tộc để đối địch.

Hơn vạn gốc cây màu đen bị nhổ tận gốc, bay ngược đến trời cao, ngưng tụ thành một gã cự nhân thô cuồng màu đen. Cự nhân màu đen có hơn vạn gốc cây cối màu đen khâu lại mà thành. Hai tay nắm một thanh trường kiếm đầy gai màu đen, tản mát ra một cổ uy áp kinh khủng.

Màu đen cự nhân và đám người Vương Trường Sinh giống như là voi và kiến, lực lượng chênh lệch nhau quá lớn.

Một đạo tiếng kiếm ý kinh người từ trên người phóng ra. Một đạo kiếm quang màu lam dài trăm trượng đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Liễu Như Ý, tản mát ra một chỗ khí thể hủy thiên diệt địa. Kim quang màu lam vừa xuất hiện, chiếu sáng một địa phương, giống như trong bóng tối xuất hiện ra một tia ánh sáng mặt trời. Giống như trong bóng tối xuất hiện tia sáng mặt trời vậy.

Một đạo kiếm quang màu lam hóa thành một đạo cầu vồng phá không màu đi, giống như một mảng biển lớn màu xanh, chắng hướng cự nhân màu đen.

Kiếm quan chưa tới gần, hư không chấn động vặn vẹo, cuồng phong nổi lên bốn phía, mặt đất chợt nứt ra, một mảng thiên địa giống như bị kiếm quang trảm vỡ nát.

Cự nhân màu đen vung thanh trường kiếm màu đen trong tay lên, bổ về phía kiếm quang màu lam.

Oành đùng đùng!

Kiếm quang màu lam bổ vào mặt trên kiếm trường màu đen, chỉ là để lại một vệt xước mờ nhạt.

Trời cao truyền đến một trận tiếng nổ đinh tai nhức óc. Một đoàn hỏa vân màu lớn không hề có dấu vết chợt xuất hiện ở trời cao. Hỏa vân màu đỏ biến không gian thành màu đỏ, giống như một quả hỏa cầu màu đỏ thật lớn lơ lửng ở trời cao, tản mát ra cực nóng kinh khủng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận