Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4005: Chìa khóa (1)

“Các ngươi đều bình tĩnh một phen, ta biết các ngươi cùng Vĩnh Nguyệt quan hệ rất tốt, nhưng đừng bị thù hận che mờ đôi mắt, choáng váng đầu óc, làm ra chuyện ngu xuẩn.”

Vương Xuyên Minh nhắc nhở.

Hắn có thể hiểu tâm tình Vương Vĩnh Thiên cùng Vương Vĩnh An, biết được Vương Xuyên Phong bị hại, hắn cũng rất phẫn nộ.

Vương Vĩnh An và Vương Vĩnh Thiên bối phận tương đối cao, nhưng tuổi cùng tu vi bọn họ đều thấp hơn Vương Xuyên Minh.

“Động phủ cổ tu sĩ? Đi, chúng ta đi xem xem.”

Đám người Vương Nhất Băng theo Vương Vĩnh An tới một hang động trong lòng đất, Vương Phương Hoa đứng ở trước một vách đá, vẻ mặt ngưng trọng.

Trên vách đá có một màn hào quang năm màu, màn hào quang mặt ngoài có một hình hoa sen năm màu.

“Phương Hoa, đây là cấm chế gì?”

Vương Nhất Băng mở miệng hỏi.

“Đây là Thất Liên Tỏa Linh Cấm phiên bản thấp hơn, lực phòng ngự đặc biệt mạnh.”

Vương Phương Hoa phân tích.

Thất Liên Tỏa Linh Cấm phòng ngự rất mạnh, có được năng lực tự mình chữa trị, tu sĩ Luyện Hư muốn phá đi Thất Liên Tỏa Linh Cấm cũng rất khó khăn.

“Phá cấm chế xem xem!”

Vương Nhất Băng giơ tay phải, một ấn tỳ nhỏ màu trắng bay ra, nháy mắt phóng to, đập về phía màn hào quang năm màu.

Đám người Vương Xuyên Minh ùn ùn ra tay, công kích màn hào quang năm màu.

Hơn nửa ngày sau, bọn họ lúc này mới phá được cấm chế, pháp lực tiêu hao nghiêm trọng.

Một hang động lớn mấy trăm trượng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trên tường treo một bức tranh, trên tranh là một ông lão áo bào xanh cao cao gầy gầy, nhìn về phương xa.

Bức họa lóe ra bảo quang, một màn hào quang màu xanh nhạt che kín bàn thờ.

“Thông thiên linh bảo!”

Ánh mắt Vương Xuyên Vân kích động, đi về phía bàn thờ, bị Vương Xuyên Minh kéo lại.

“Vội cái gì? Bảo vật ngay tại trước mặt, không chạy được.”

Vương Xuyên Minh sắc mặt ngưng trọng, giơ tay phải, hơn trăm quả cầu lửa màu đỏ bắn ra, nhập vào trong hang động.

Tiếng nổ ầm ầm ầm qua đi, hang động bị lửa bao phủ, không có gì khác thường, Vương Nhất Mâu thả ra mấy con rối thú, đi vào trong hang động, cũng không có gì khác thường.

“Xuyên Minh ca, các ngươi quá lo rồi, đây là cơ duyên của chúng ta.”

Vương Xuyên Vân kích động nói.

Một lần này, hắn xem như đã lập công.

Vương Xuyên Minh phất tay áo, mấy chục quả cầu lửa màu đỏ bay ra, nện ở trên bức tranh, bức tranh tự bốc cháy, một đạo ánh sáng vàng kim đột nhiên từ trong bức tranh bay ra, hướng thẳng đến bọn họ.

“Không ổn, cẩn thận!”

Vương Xuyên Minh vừa kéo Vương Xuyên Vân về phía sau mình, vừa lấy ra một cây phi đao màu vàng, chém về phía ánh sáng vàng kim.

Vương Nhất Mâu ngay lập tức lấy ra một cái ô nhỏ màu xanh, lơ lửng ở đỉnh đầu, phát ra một quầng sáng màu xanh, bảo vệ bọn họ.

Ánh sáng vàng kim thoải mái xuyên thủng quầng sáng màu xanh, hướng thẳng đến Vương Nhất Băng.

Ngoài thân Vương Nhất Băng nở rộ ra một mảng ánh sáng trắng, ánh sáng vàng kim va chạm vào ánh sáng trắng, dừng lại.

Nàng lật bàn tay phải, một lá bùa lóe ra ánh sáng bạc bay ra, hóa thành một ngọn lửa màu bạc, che kín ánh sáng vàng kim.

Một tiếng nam tử kêu thê thảm vang lên, ánh sáng vàng kim bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không thấy nữa.

Đám người Vương Xuyên Minh không hẹn mà cùng bị dọa toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa đã bị lão quái vật đoạt xá.

Vương Xuyên Vân nuốt nước miếng, nếu không phải hắn bị Vương Xuyên Minh ngăn cản, chỉ sợ đã bị đoạt xá.

Bọn họ tra xét cẩn thận, năm lần bảy lượt xác nhận không có khác thường, lúc này mới ra tay phá đi cấm chế.

Bốn món thông thiên linh bảo, đều là loại công kích, hơn một ngàn vạn linh thạch, còn có một chút tài liệu thượng vàng hạ cám cùng một ít ngọc giản.

Đám người Vương Xuyên Minh xem xét nội dung ngọc giản, nội dung đủ loại, không có thứ gì có thể chứng minh thân phận đối phương, nhắm chừng là tán tu.

Một cái hộp ngọc màu vàng tinh xảo dẫn tới Vương Xuyên Minh chú ý, bên trong có ba cái ngọc bội màu vàng hình trăng non, linh quang lóe ra.

“Đây là tín vật?”

Vương Xuyên Minh nghi hoặc nói.

Nhìn từ linh khí dao động của ngọc bội màu vàng, chỉ là linh bảo, nhưng lại đặt ở trong một cái hộp ngọc, hiển nhiên không phải linh bảo đơn giản như vậy.

“Có lẽ là chìa khóa bí cảnh, cũng có khả năng là chìa khóa của động phủ cổ tu sĩ nào đó.”

Vương Nhất Băng phân tích.

“Đợi một chút, ta tựa như từng thấy ở nơi nào.”

Vương Xuyên Vân lộ vẻ mặt trầm ngâm. Hắn nghĩ đến cái gì, vỗ tay, kích động nói: “Đây là chìa khóa tiến vào Huyền Linh động thiên, không sai, ta từng nhận được mệnh lệnh, thu thập chìa khóa Huyền Linh động thiên.”

Tiến vào Huyền Linh động thiên cần chìa khóa, thuận tiện tiến vào Huyền Linh động thiên cùng rời khỏi, nhưng muốn đi vào Huyền Linh động thiên tầm bảo, cần được nhiều thế lực như bọn Trấn Hải cung cho phép, cũng không phải nói có chìa khóa, liền có thể đi vào Huyền Linh động thiên tầm bảo.

Nhất cung nhị phái tam gia tứ môn mười thế lực này đều có thể đi vào Huyền Linh động thiên tầm bảo, ngoài ra, dị tộc cũng sẽ phái người tiến vào Huyền Linh động thiên tầm bảo.

Vương Xuyên Vân ngày thường chủ yếu phụ trách thu mua tài liệu, tự nhiên nhận ra vật ấy.

“Ngươi xác định?”

Vương Xuyên Minh kinh ngạc nói, nếu thật là chìa khóa tiến vào Huyền Linh động thiên, tuyệt đối là một công lớn.

“Đưa về gia tộc là rõ, nhưng bọn Vĩnh Nguyệt bị hại, phải tìm ra hung thủ, nợ máu trả bằng máu, ăn miếng trả miếng.”

Vương Nhất Băng nghiêm mặt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận