Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 161: Quỷ Uyên

Khẳng định là người của Lâm gia làm, Nhị bá tu vi cao hơn so với ngươi, Nhị bá mới là lựa chọn thích hợp nhất. Ngoại trừ một Trúc cơ tu sĩ, còn muốn mười tu sĩ Luyện khí tầng năm trở lên. Một chiêu này của Lâm gia thật là tàn nhẫn a!”
Vương Minh Trí mặt âm trầm nói.
Vương Trường Sinh vừa nhíu đuôi lông mày, vừa nói: “Còn những gia tộc tu tiên khác thì sao. Bọn họ phái ra bao nhiêu người?”
“Giống nhau. Gia tộc tu tiên có Trúc cơ tu sĩ, một Trúc cơ, mười Luyện khí. Gia tộc không có Trúc cơ tu sĩ, cần ba mươi tu sĩ Luyện khí. Nghe nói chỗ đó sinh trưởng thiên tài địa bảo. Hừ, còn không phải là lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi sao? Nếu thật sự có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, tứ đại tông môn sao lại không phái đệ tử đi vào. Ngược lại, muốn phái người phát lệnh mộ binh, rõ ràng là muốn những người không phải tông môn đệ tử như chúng ta thay bọn họ thanh trừ quỷ quái. Nếu là bọn họ có thành tâm thành ý còn dễ nói, nhưng ngươi nhìn xem, Trúc cơ đan chỉ lấy ra năm viên. Một điểm thành ý cũng không có.”
Vương Trường Phong cười lạnh nói, trong lời nói có chút bất mãn với tứ đại tông môn.
Vương Minh Viễn cười khổ một tiếng, nhìn Vương Trường Sinh nói: “Nhị Bá từ chối, nói rằng ngươi hiện tại đang du lịch bên ngoài, không có ở gia tộc. Đệ tử Tử tiêu môn lại bảo nếu ngươi không dẫn đội tới trước, xem như công khai phản đối lời mời mộ binh của tứ đại tông môn. Hậu quả tự gánh chịu.”
“Tái Ông mất ngựa chưa chắc đã là họa. Đệ tử Tử Tiêu môn đều đã nói như vậy, ta đành đi một chuyến. Ta có thể khống chế đồng thời năm con Nhị giai Khôi lỗi thú và một món pháp khí. Chỉ cần ta cẩn thận một chút, hẳn sẽ không có việc gì. Còn về phần mười tộc nhân khác, phát cho bọn họ mỗi người một con Nhất giai thượng phẩm Khôi lỗi thú đi. Như vậy tỷ lệ sống sót cũng cao hơn một chút.”
Vương Trường Sinh chậm rãi nói, đệ tử Tử tiêu môn được phái đến đã nói đến mức này, hắn đương nhiên không dám không đi.
Mặc kệ việc này là đệ tử Tử Tiêu môn tự tiện chủ trương, hay là người Lâm gia mang tâm tư trả thù. Vương Trường Sinh vẫn đối với Tử Tiêu môn không hề có một phần hảo cảm.
“Bọn họ nói hai tháng sau, mang đội chạy tới Bạch Long hà ở Giang Châu, nghe nói nơi đó có một cửa vào.”
“Hai tháng, tính một chút thời gian xuất phát cũng không sai biệt lắm. Cha, đại bá, mười tộc nhân Luyện khí tầng năm được tuyển chọn xong chưa?”
Vương Minh Viễn gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Tuyển xong rồi. Người của Tử Tiêu môn chỉ định, muốn chúng ta lựa chọn thanh niên trai tráng. Ta đành để bọn Lục đệ đi, nhất định phải chú ý an toàn. Lần này cũng không phải là vây giết yêu thú, có thể qua loa thì qua loa. Tận khả năng mang tộc nhân an toàn trở về.”
“Đã rõ. Cha, con biết phải làm sao.”
Vương Trường Sinh đi nhìn Liễu Thanh Nhi cùng Vương Trường Nguyệt một chút. Liễu Thanh Nhi cũng không biết Vương Trường Sinh bị mộ binh, chỉ tưởng là Vương Trường Sinh có việc cần xử lý.
“Trường Nguyệt, ca ca khả năng phải đi thật lâu mới trở về. Trong lúc ta không có ở đây, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?”
Vương Trường Sinh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Vương Trường Nguyệt, dặn dò.
“Đã biết. Ca, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có nhéo mặt ta.”
Vương Trường Nguyệt day day mặt, oán giận nói.
Vương Trường Sinh cười nhẹ, lấy ra hai cái bình sứ xanh đưa cho Vương Trường Nguyệt rồi nói: “Bên trong có nhị giai linh mật, ngươi đừng có ăn một lần nhiều quá. Ca lần sau trở về sẽ mang về cho ngươi đồ ăn ngon.”
Vương Trường Nguyệt nhếch miệng cười, tiếp nhận hai bình sứ, tươi cười nói: “Cứ quyết định như vậy đi, ngươi nhớ nhanh trở về.”
Một khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh thả ra Thanh điêu khôi lỗi. Trong ánh mắt không nỡ của Vương Minh Viễn và những người khác, chở đám người Vương Minh Chiến bay lên trời cao. Cuối cùng biến mất ở phía chân trời.
Cảnh nội Giang Châu sông nước dày đặc, Bạch Long hà là sông lớn bậc nhất ở Tống Quốc, nó có thượng nguồn ngay tại Giang Châu.
Thượng nguồn của Bạch Long hà nằm ở thôn Bạch Long tại Giang Châu. Bạch Long thôn là một cái thôn nhỏ, ở đây sinh hoạt hơn một trăm hộ dân chúng, ngoại trừ ngư dân địa phương thì rất ít người tới đây.
Nhưng hai tháng gần đây, thỉnh thoảng có độn quang bay qua trên bầu trời Bạch Long thôn. Nhưng ngư dân tại Bạch Long thôn không còn có cơ hội thấy được.
Bởi vì, bọn họ toàn bộ đã bị thủy quái giết chết, không một ai may mắn thoát khỏi.
Bên ngoài túp lều bằng đất đơn sơ, mấy trăm tên người tu tiên tụ tập. Những người này già có trẻ có, tất cả đều là Luyện khí kỳ.
Một hình thể thanh điêu thật lớn xẹt qua bầu trời thôn Bạch Long, bay quanh thôn Bạch Long một vòng rồi đáp xuống.
Trên thanh sắc cự điêu có mười người tu tiên đang đứng. Đúng vậy, chính là đoàn người Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh thu hồi thanh sắc cự điêu, dẫn đám người Vương Minh Chiến đi vào trong thôn.
Trên đường đi tới, Vương Trường Sinh thấy được có rất nhiều người tu tiên, nhưng hắn không quen biết một ai. Hắn chú ý tới, những người tu tiên này già có trẻ có, cũng không phải tất cả đều là thanh niên trai tráng.
“Đáng chết, Tử Tiêu môn.”
Vương Trường Sinh trong lòng mắng thầm một tiếng. Đệ tử Tử Tiêu môn chỉ định Vương gia lựa chọn thanh niên trai tráng để tới, sau lưng nhất định có người sai khiến. Quả thực có khả năng chính là Hồng Diệp lĩnh Lâm gia.
Bỗng nhiên Vương Trường Sinh nhìn thấy bóng người Triệu Ngọc Đường, bước nhanh đi tới.
“Cửu công, gần đây sao rồi?”
Triệu Ngọc Đường gật gật đầu, nghi hoặc nói: “Trường Sinh, sao ngươi dẫn theo nhiều thanh niên trai tráng đến như vậy?”
“Lão nhân trong tộc hành động không tiện, không thể dẫn bọn họ tới đây.” Vương Trường Sinh có chút hàm hồ nói. Hắn liếc mắt nhìn những người tu tiên xung quanh, tò mò hỏi: “Cữu công, chúng ta đang chờ ai sao? Hay chúng ta định đi nơi nào?”
Triệu Ngọc Đường lắc đầu trả lời: “Ta cũng không biết, ta cũng chỉ nhận được lệnh mộ binh của đệ tử Tử Tiêu môn. Sau đó liền dẫn theo mười tộc nhân Luyện Khí kỳ chạy đến đây.”
Đúng lúc này, đoàn người nổi lên một trận xôn xao, một đạo thanh quang từ trên trời giáng xuống, đáp xuống giữa đoàn người. Rõ ràng là một gã đạo sĩ thanh bào thân hình cao lớn, đôi mắt hổ không giận tự uy, tay trái cầm một cây phất trần màu xanh, trên người phát ra linh áp kinh người. Đây rõ ràng là một tu sĩ Kim Đan kỳ.
“Lý sư bá, ngài đã đến rồi.”
Một thanh niên thanh sam mặt vuông bước nhanh đến trước mặt đạo sĩ thanh bào, khom người thi lễ nói.
Đạo sĩ thanh bào khoát tay áo dặn dò nói: “Sự tình từ đầu đến cuối lão phu đã biết. Lập tức kiểm kê nhân số, chuẩn bị tiến vào Quỷ uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận