Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3859: Tập hung (1)

Giao tình giao tình, một hồi lạ, hai hồi quen, lui tới thêm vài lần, có ích lợi chung, quan hệ tự nhiên liền tốt.

Sở Thiên Hồng gật đầu nói: “Nhất định, ta đã phân phó xuống, dốc hết toàn lực giúp các ngươi truy bắt Huyết Điệp Thượng Nhân, hy vọng có thể đưa hắn ra công lý.”

“Chúng ta đã phái ra lượng lớn nhân thủ, nhất định sẽ mang người này truy bắt về án.”

Vẻ mặt Vương Thanh Thành đầy tự tin.

Nói chuyện phiếm vài câu, Vương Thanh Thành cùng Tôn Nguyệt Kiều liền quay về chỗ ở.

Mấy ngày sau, đại thọ vạn tuổi của Sở Thiên Hồng đúng hạn tổ chức, Vương gia tặng một phần quà lớn, thuận tiện mời Sở gia tham gia một hồi pháp hội Vương gia tổ chức, Sở Thiên Hồng đáp ứng.

Lưu lại ở Sở gia hơn nửa tháng, Vương Thanh Thành cùng Tôn Nguyệt Kiều dẫn theo tộc nhân rời khỏi, quay về đảo Thanh Liên.



Đảo Thanh Liên, Giảng Đạo đường.

Một ông lão áo xanh sắc mặt hồng hào đang giảng bài cho hơn một ngàn tộc nhân, tộc nhân sau khi kiểm tra đo lường ra linh căn, sẽ tới Giảng Đạo đường học tập tri thức tu tiên cơ sở, đây là vỡ lòng.

Trừ tri thức tu tiên cơ sở, tộc nhân còn cần học tập tộc sử, tộc sử từ Đông Ly giới hạ giới bắt đầu.

“Thanh Kỳ lão tổ vì gia tộc kính dâng toàn bộ, dạy ra cho gia tộc không ít luyện đan sư ưu tú, đây là hình mẫu của chúng ta, các ngươi phải hướng Thanh Kỳ lão tổ học tập, biết chưa?”

Tộc lão sắc mặt ngưng trọng, nghiêm mặt nói.

Các tộc nhân trăm miệng một lời đáp ứng.

Tộc lão gật gật đầu, nhìn về phía một bé trai áo vàng ngũ quan thanh tú, hỏi: “Xuyên Minh, nghe xong nội dung hôm nay, ngươi có cảm tưởng gì?”

“Hướng Thanh Kỳ lão tổ học tập, nhưng nay khác ngày xưa, tôn nhi cho rằng, tu vi bản thân quan trọng nhất. Nếu là Thanh Kỳ lão tổ tiến vào Nguyên Anh kỳ, có càng nhiều thời gian cùng tài nguyên hơn đi nghiên cứu đan phương mới. Đương nhiên, ở dưới bối cảnh lúc đó, Thanh Kỳ lão tổ muốn tiến vào Nguyên Anh kỳ cũng rất khó, chúng ta nên học tập tinh thần của Thanh Kỳ lão tổ, chăm chỉ tu luyện, cống hiến một phần lực lượng của mình cho gia tộc.”

Bé trai áo vàng nghiêm túc nói.

Tộc lão vui mừng gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía góc, trầm giọng nói: “Xuyên Lân, ngươi đang đọc cái gì thế?”

Một bé trai áo xanh dáng người nhỏ gầy đứng lên, trả lời: “Thúc công, cháu đang đọc truyện ký của lão tổ tông.”

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, lúc giảng bài, không được đọc sách khác, truyện ký của lão tổ tông cũng không được, ngươi đứng ra bên ngoài cho ta.”

Tộc lão phân phó.

Vương Xuyên Lân lên tiếng đáp, thành thật đi ra bên ngoài.

“Mọi người học tập Xuyên Minh nhiều hơn, đừng học tập Xuyên Lân.”

Tộc lão dạy bảo, tiếp tục giảng bài.

Vương Xuyên Lân nhìn chung quanh, từ trong lòng móc ra một quyển sách thật dày, trên bìa sách viết năm chữ to “Thanh Linh lão tổ truyện”, đọc tiếp.

Quyển sách này kể là chuyện xưa của Vương Thanh Linh, nhắc tới Vương Thanh Bạch, nội dung quyển sách chỉ ghi lại đến Vương Thanh Linh tọa hóa.

Một lát sau, tộc lão đi tới, giật lấy quyển sách, khiển trách: “Xuyên Lân, phạt ngươi trở về chép tổ huấn một trăm lần, lên lớp không để ý nghe giảng, phạt đứng không chịu phạt hẳn hoi.”

“Nhưng ta đã đọc hết Thanh Kỳ lão tổ truyện, không có gì để nghe nữa.”

Vương Xuyên Lân nhỏ giọng giải thích.

“Đọc rồi thì thế nào? Đọc rồi thì có thể phân tâm đọc sách khác? Về sau có thể đọc tiếp, lúc nghe giảng thì nghe giảng hẳn hoi, phạt ngươi chép tổ huấn năm trăm lần.”

Tộc lão khiển trách.

Vương Xuyên Lân đáp ứng, không dám nói nữa.

Hơn một canh giờ sau, tan lớp, tộc lão rời đi trước, tộc nhân lần lượt rời đi, Vương Xuyên Lân và Vương Xuyên Minh còn chưa rời đi.

“Xuyên Lân, ta nói ngươi cũng thật là, nói vài lời tốt khó lắm à? Nhất định phải đối nghịch với tộc lão, thật ngốc.”

Vương Xuyên Minh cười nhạo nói.

“Hừ, ta không giống như ngươi, trước mặt người ta một kiểu, sau lưng người ta một kiểu.”

Vương Xuyên Lân phản bác.

“Ta thế này gọi là biến báo, nào giống ngươi, như kẻ ngốc, chỉ biết đối nghịch cùng tộc lão, ngươi thế này, có thể có tiền đồ gì?”

Vương Xuyên Minh châm chọc nói. Hai người là đường huynh đệ, tổ phụ của bọn họ là tu sĩ Kết Đan, chết ở trên tay kẻ địch mạnh, mấy đứa con trai vì tranh đoạt di sản, tranh cãi túi bụi, quan hệ chuyển biến xấu, dẫn tới hậu bối quan hệ cũng không tốt.

“Xem về sau người nào có tiền đồ.”

Vương Xuyên Lân thu hồi quyển sách, cất bước rời đi.

•••

Thiên Chu sơn mạch, chỗ sâu trong dãy núi chướng khí tràn ngập, tích tụ không tan.

Một đạo ánh sáng màu máu cùng một vệt ánh sáng vàng kim một trước một sau lướt qua không trung, để lại trên không hai vết cắt gợn sóng.

Một tràng tiếng xé gió “Xuy xuy” vang lên, ánh sáng xanh dày đặc bắn đến, hướng thẳng đến ánh sáng màu máu.

Ánh sáng màu máu dừng lại, lộ ra một con bướm màu máu to lớn. Con bướm màu máu đầu người thân bướm, hiển nhiên là thi triển Phụ Linh thuật.

Cánh con bướm màu máu phun ra một làn sương độc màu máu, đánh tan ánh sáng xanh lao tới, lao thẳng đến ánh sáng vàng kim.

Ánh sáng vàng kim dừng lại, chính là Vương Lương Yến.

Huyết Điệp Thượng Nhân tập kích con cháu Vương gia, Vương gia treo thưởng năm ngàn vạn linh thạch, tổ chức rất nhiều nhân thủ truy nã người này, ở vùng này phát hiện tung tích của người này, cao thủ Vương gia lập tức chạy tới.

Vương Lương Yến lấy ra một cây quạt gấp ánh sáng vàng kim lấp lóe, vung nhẹ một cái, một ngọn lửa màu vàng bao phủ, hóa thành một con hỏa phượng màu vàng lớn mấy trăm trượng, hỏa phượng màu vàng xòe hai cánh, hướng về đối diện lao tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận