Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1913: Thông thiên linh bảo Huyết Ma Nhận (2)

Trấn Tiên tháp. Vương Trường Sinh chau mày, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng. Diệp Hải Đường còn chưa có tin tức, nếu Diệp Hải Đường xông qua tầng ba mươi lăm, truyền tống ngẫu nhiêu ở ngoài mười mấy vạn dặm, khoảng cách xa như vậy, bọn họ căn bản không thể xác định vị trí của Diệp Hải Đường.

Hắn lo lắng là Diệp Hải Đường thất thủ, dù sao có hơn mười người vượt ải chết ở tầng ba mươi lăm, Vương Thu Minh vì xông qua tầng ba mươi lăm, thiếu chút nữa đã chết.

Hắn từng nói với Diệp Hải Đường, nếu là khoảng cách truyền tống quá xa, có thể tự quay về Thanh Liên đảo, hắn bây giờ chờ đợi Diệp Hải Đường đừng gặp chuyện.

Một tiếng nổ từ Trấn Tiên tháp tầng thứ ba mươi sáu truyền đến, Trấn Tiên tháp kịch liệt chớp lên, không gian vặn vẹo biến hình một trận.

“Chuyện gì vậy! Trấn Tiên tháp sao có thể có dị thường.”

“Mau nhìn? Có người xông qua tầng ba mươi sáu, mau nhìn đi!”

“Trời ạ! Thật sự có người xông qua tầng thứ ba mươi sáu! Yêu tộc hay Nhân tộc!”

...

Ngao Thanh nhíu mày, tộc nhân Ô Phượng nhất tộc vượt ải không lâu, không có khả năng nhanh như vậy đã xông đến tầng thứ ba mươi sáu. Xem ra tầng thứ ba mươi sáu quá nửa là Nhân tộc.

Tầng thứ ba mươi sáu, ông lão áo xám thở hồng hộc, mặt không còn màu máu, mấy món pháp bảo lấp lánh linh quang rơi ở trên mặt đất, mặt ngoài pháp bảo trải rộng vết nứt, Công Tôn Ưởng biến mất không thấy nữa.

Hơn trăm cây cờ trận gãy rơi rải rác trên mặt đất, mặt cờ lóe ra linh quang.

Vì tiêu diệt Công Tôn Ưởng, ông lão áo xám trả giá thê thảm nặng nề.

Tự bạo một món linh bảo, dùng mất một tấm mật phù cấp bốn Ngũ Hành Tru Yêu Phù, một bộ trận pháp cấp bốn báo hỏng.

Ngũ Hành Tru Yêu Phù là mật phù độc môn của gia tộc tu tiên Miêu gia Đại Yến vương triều, yêu thú cấp bốn cũng không dám đón đỡ. Chu Tư Hồng ngày đó sau khi chạy ra khỏi cấm địa, đại náo Miêu gia, đả thương lão tổ Miêu gia, đoạt đi một tấm Ngũ Hành Tru Yêu Phù.

Đừng nói tu sĩ Kết Đan, tu sĩ Nguyên Anh cũng chưa chắc lấy ra được một món linh bảo cùng một tấm Ngũ Hành Tru Yêu Phù.

Linh quang lóe lên, không trung phụ cận hiện ra mười mấy cái bàn ngọc màu vàng, trên mỗi một cái bàn ngọc màu vàng đều có một món bảo vật.

Ông lão áo xám thở phào nhẹ nhõm một hơi, nâng bước đi về phía bàn ngọc màu vàng.

Vì xông qua tầng thứ ba mươi sáu, lão trả giá thê thảm nặng nề.

“Thông thiên linh bảo Huyết Ma Nhận! Ha ha! Bảo vật này không phải hủy diệt rồi sao? Thế mà lại ở Trấn Tiên tháp.”

Ông lão áo xám nắm lên một cây đoản đao toàn thân ánh sáng màu máu lưu chuyển không ngừng, cười điên cuồng nói, trong mắt tràn đầy biểu cảm nóng rực.

Đoản đao màu máu dài hai thước, hình bán nguyệt, trên chuôi đao có khắc một hình huyết quỷ trông rất sống động.

Đúng lúc này, không gian vặn vẹo một trận, hiện ra một cái hố bảy màu, một áp lực mạnh mẽ đẩy lão về phía cái hố.

“Sao lại thế, ta mới chọn lựa một món bảo vật...”

Ông lão áo xám còn chưa nói xong, đã bị đẩy vào bên trong lỗ thủng bảy màu.

Ánh vàng chợt lóe, khí linh hiện ra, trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt châm chọc, lẩm bẩm: “Ngu xuẩn, cái gọi là Huyết Ma Nhận chẳng qua là vật phỏng chế Thí Tiên Đao mà thôi, ta tạo ra ba thanh, nếu mỗi một kẻ vượt ải đều tự bạo linh bảo như ngươi, vậy còn ra sao nữa. Cho ngươi một cây Huyết Ma Nhận đã không tệ rồi.”

Trấn Tiên tháp tầng thứ ba mươi sáu chợt sáng lên một đạo linh quang bảy màu rực rỡ vô cùng, bầu trời xuất hiện một cầu vồng bảy màu dài hơn trăm trượng, một ông lão áo xám gầy như cây trúc xuất hiện ở trên cầu vồng bảy màu, trên tay lão nắm một cây đoản đao hào quang màu máu lưu chuyển không ngừng, tản mát ra một luồng linh khí dao động kinh người.

Lão vừa hiện thân, hơn một ngàn đôi mắt đều rơi ở trên người ông lão áo xám.

“Thông thiên linh bảo!”

Ánh mắt Lý Thiên Dương nhìn chằm chằm đoản đao màu máu trên tay ông lão áo xám, kinh hô.

Truyền thuyết là thật, xông qua tầng thứ ba mươi sáu thế mà thật sự thưởng cho thông thiên linh bảo.

Nghe được bốn chữ “thông thiên linh bảo”, ánh mắt tu sĩ ở đây trở nên nóng rực, đều nhìn về phía ông lão áo xám.

Một trận cuồng phong thổi qua, một thanh niên áo đỏ trên lưng mọc một đôi cánh lông vũ màu đỏ thẫm to cả trượng chợt xuất hiện ở bên cạnh ông lão áo xám. Hai tay thanh niên áo đỏ sáng lên một luồng hào quang màu đỏ, hóa thành một đôi móng vuốt sắc bén màu đỏ lớn cả trượng, chụp vào thiên linh cái ông lão áo xám.

Ông lão áo xám phản ứng rất nhanh, Huyết Ma Nhận trong tay bổ về phía thanh niên áo đỏ, ánh sáng màu máu chợt lóe, một dải cầu vồng màu máu bắn ra.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai tay thanh niên áo đỏ như đậu phụ, đụng tới cầu vồng màu máu nháy mắt đứt gãy, hộ thể linh quang của hắn cũng ngăn không được cầu vồng màu máu.

Cầu vồng màu máu nháy mắt xuyên thủng thân thể thanh niên áo đỏ. Ở trước mặt thông thiên linh bảo, phòng ngự của thanh niên áo đỏ như tờ giấy mỏng, vừa đâm đã thủng.

Thanh niên áo đỏ bị cầu vồng màu máu chém thành hai nửa, hóa thành một mảng lớn mưa máu.

Không trung ở đỉnh đầu ông lão áo xám nổi lên dao động, một cái long trảo màu xanh lớn hơn trăm trượng chợt hiện lên, chộp xuống giống như vớt trăng đáy nước.

Ông lão áo xám vội vàng vung Huyết Ma Nhận trên tay, lại là một dải cầu vồng màu máu bắn ra, nghênh đón.

Bạn cần đăng nhập để bình luận