Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 470: Phát hiện kinh người

Nghe xong Lâm Tiêu kể, Vương Diệu Long lâm vào trầm ngâm.
Dựa theo Lâm Tiêu kể, có hai tu sĩ Trúc Cơ đuổi giết hắn, Thuyên Mã lĩnh nơi đó linh khí mỏng, sao có thể có hai tu sĩ Trúc Cơ nấp ở nơi đó?
Thuyên Mã lĩnh ở chỗ giao giới hai nước, đã có thể nói thuộc về Ngụy quốc, cũng có thể nói thuộc về Sở quốc.
Nếu là môn phái tu tiên chiếm cứ nơi đó, Lâm Tiêu không có khả năng thoát được, quá nửa là gia tộc tu tiên, Thuyên Mã lĩnh khẳng định có tài nguyên tu tiên nào đó, nếu không đối phương sẽ không giết vợ chồng Lâm Tiêu diệt khẩu. Đương nhiên, còn có một loại khả năng, Lâm Tiêu là bị người ta bức bách, bố cục để Vương gia chui vào bên trong.
Vương gia nếu là phái ra lượng lớn cao thủ tới Thuyên Mã lĩnh, Vương gia bảo trống rỗng, phái ít người, có thể sẽ trúng mai phục.
“Lâm tiền bối, ngươi vất vả rồi, như vậy đi! Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, chúng ta bên bàn bạc nội bộ một phen, có việc sẽ tìm ngươi, Trường Thái, đưa Lâm tiền bối xuống nghỉ ngơi.”
Lâm Tiêu gật gật đầu, theo Vương Trường Thái rời khỏi.
Vương Diệu Long phái người gọi Vương Trường Bình tới, nói một lần tình huống sự việc.
Vương Trường Bình đã là Trúc Cơ tầng ba, lần này về Vương gia bảo, hắn là mời Vương Thanh Kỳ hỗ trợ luyện chế đan dược bậc hai.
Bách Linh môn có luyện đan sư bậc hai, kinh nghiệm luyện đan phong phú, Vương Trường Bình nếu là gom đủ tài liệu, sẽ đưa về trong tộc, cho Vương Thanh Kỳ luyện đan. Nếu là luyện chế thất bại, gia tộc sẽ trợ cấp Vương Trường Bình một khoản linh thạch, nếu thành công, Vương Trường Bình sẽ cho Vương Thanh Kỳ một khoản phí dụng.
Vương gia vẫn luôn cổ vũ loại chuyện này, Vương Trường Bình cần là đan dược bậc hai hạ phẩm, Vương Thanh Kỳ có thể luyện chế ra, chỉ là xác suất thành công không cao, theo số lần luyện chế tăng lên, trình độ luyện đan của Vương Thanh Kỳ có sự đề cao, tỷ lệ thành đan cũng đề cao, Vương Trường Bình số lần về nhà càng nhiều hơn.
“Cửu ca cửu tẩu đang bế quan tu luyện, nếu là bọn họ xuất quan, sự tình liền dễ xử lý hơn nhiều. Trường Nguyệt và Thanh Kỳ là Trúc Cơ tầng hai, nhưng bọn họ không có kinh nghiệm đấu pháp gì, thập bát đệ ở Hồng Diệp lĩnh, qua lại cần hơn một tháng, về phần bát ca, hắn tọa trấn phường thị Thanh Nguyệt, đi tới đi lui phải cần mấy tháng, chỉ dựa vào một mình ta, chưa chắc là đối thủ của đối phương.”
Vương Trường Bình chậm rãi nói, nhíu mày.
“Thập tứ thúc, người đã quên cháu sao? Cháu đi với thúc một chuyến, như thế nào?” Một giọng nói sang sảng chợt vang lên.
Vừa dứt lời, một thanh niên áo xanh thần thái sáng láng đi đến, chính là Vương Thanh Sơn.
Bế quan tu luyện bảy năm, Vương Thanh Sơn thuận lợi tiến vào Trúc Cơ tầng ba.
“Thanh Sơn, ngươi xuất quan rồi?”
Vương Thanh Sơn cười gật gật đầu, nói: “Mấy ngày hôm trước mới xuất quan, đang chuẩn bị hướng gia chủ chào từ biệt, dẫn người đi săn giết yêu thú, đã gặp việc này, vạy cháu liền đi cùng thập tứ thúc một chuyến.”
“Chỉ dựa vào hai vị tu sĩ Trúc Cơ chúng ta, chưa chắc là đối thủ của đối phương, đối phương ít nhất có ba vị tu sĩ Trúc Cơ, nói không chừng lúc này bày ra trận pháp, để chúng ta chui vào bên trong đấy!”
Khuôn mặt Vương Trường Bình lộ vẻ khó xử, sau khi Trúc Cơ, số lần hắn đấu pháp với tu sĩ cùng cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay, bảo hắn cùng Vương Thanh Sơn qua đó, hắn thật sự không có tự tin gì cả.
“Trường Sinh trước khi bế quan, đã cho ta hai con rối thú bậc hai thượng phẩm, các ngươi mang theo hai con rối thú bậc hai thượng phẩm này, xuất phát từ cẩn thận, để Trường Nguyệt cũng đi theo đi một chuyến đi! Nó là trận pháp sư bậc hai, có con bé, nói không chừng có thể nhìn ra dấu vết trận pháp, nếu là việc không thể làm được, lập tức rút lui, các ngươi phải bảo vệ tốt Trường Nguyệt, con bé là một vị trận pháp sư bậc hai duy nhất trong tộc chúng ta, ta sẽ phái người đi mời Trường Hào về. Nếu là Trường Sinh và Như Yên xuất quan, ta sẽ bảo bọn họ chạy tới Thuyên Mã lĩnh, ở trước khi xác nhận Thuyên Mã lĩnh có tài nguyên tu tiên gì, cố gắng đừng động thủ với đối phương, nếu động thủ, tận khả năng bảo toàn bản thân.”
Vương Diệu Long bình tĩnh nói. Nếu là Thuyên Mã lĩnh thật sự có tài nguyên tu tiên, ví dụ như mỏ linh thạch mỏ kim loại, nếu là đi muộn một bước, tổn thất cũng không nhỏ.
Thuyên Mã lĩnh giáp với Ninh Châu, ngay dưới mí mắt Vương gia, nếu là có tài nguyên tu tiên, tự nhiên thuộc về Vương gia.
Vương Trường Bình và Vương Thanh Sơn nhận lệnh mà đi, bọn họ mang theo hai mươi tộc nhân đi Thuyên Mã lĩnh, Lâm Tiêu tự nhiên đi theo.
Ba ngày sau, đoàn người Vương Trường Bình chạy tới Thuyên Mã lĩnh, Lâm Tiêu dẫn theo đoàn người Vương Trường Bình tới bên ngoài một hẻm núi hẹp.
“Chính là nơi này, ta đuổi đến nơi đây, giết hai tu sĩ Luyện Khí, đột nhiên lao ra hai tu sĩ Trúc Cơ.”
Lâm Tiêu chỉ vào hẻm núi, sắc mặt nghiêm túc.
Vương Trường Nguyệt cẩn thận đánh giá hẻm núi một lần, phân tích: “Hẻm núi này phi thường thích hợp bố trí trận pháp, nếu là ở đây bày trận, một tu sĩ Trúc Cơ bằng vào trận pháp, có thể ngăn cản ba tu sĩ Trúc Cơ tiến công, nếu là tu sĩ Trúc Cơ khống chế trận pháp tương đối nhiều, tiêu diệt chúng ta không phải việc gì khó.”
Vương Thanh Sơn bảo hai tộc nhân đều mang một con rối thú bậc hai, tiến vào hẻm núi dò đường.
Bọn họ sử dụng con rối thú đi ở phía trước, chậm rãi tiến lên, trên mặt tràn đầy sự đề phòng.
Thời gian qua đi từng chút một, trong khe núi cũng không có gì khác thường.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, bọn họ đi ra.
“Cuối hẻm núi có một hang núi, bên trong cũng không có bất cứ điều gì khác thường.”
Trong lòng ba người bọn Vương Thanh Sơn buông lỏng, lời tuy như thế, bọn họ không quá tin tưởng.
“Như vậy đi! Thập tứ thúc, cô cô, cháu dẫn người đi vào xem xét một lần, nếu có khác thường, chúng ta liền thả con rối thú, cùng nhau phá trận.”
Vương Thanh Sơn chủ động xin đi giết giặc, ba người bọn họ đều dẫn theo một con rối thú bậc hai thượng phẩm, đồng thời gọi ra, xác suất thành công phá trận vẫn là rất cao.
Vương Trường Nguyệt và Vương Trường Bình tỏ vẻ đồng ý, dặn dò Vương Thanh Sơn cẩn thận một chút.
Hai tộc nhân cũng không nói dối, hẻm núi không lớn, ở cuối có hang núi kích thước hơn một trăm trượng.
Vương Thanh Sơn bắt pháp quyết, năm thanh phi kiếm màu xanh từ trong vỏ kiếm trên lưng bay ra, chợt mơ hồ, hóa thành hơn trăm thanh phi kiếm màu xanh, chém về phía vách đá.
Một đợt tiếng nổ vang lên, phi kiếm đánh rơi lượng lớn đá vụn, vẫn chưa có gì khác thường.
Vương Thanh Sơn nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía trong lòng đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận