Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 276: Tới cửa bái phỏng

“Bái kiến Quảng sư tổ.”
Tu sĩ Luyện Khí của Nghênh Khách Lâu nhìn thấy Quảng Đông Nhân, nhao nhao hành lễ, trăm miệng một lời.
Quảng Đông Nhân khoát tay, ánh mắt uy nghiêm nhanh chóng lướt qua trên người Vương Trường Sinh cùng Vương Minh Giang, phân phó: “Hai người các ngươi theo ta vào, áp giải hai tu sĩ Luyện Khí kỳ kia vào.”
Nói xong lời này, hắn bước vào Nghênh Khách Lâu.
Vương Trường Sinh và Vương Minh Giang không dám chậm trễ, áp giải hai tu sĩ Luyện Khí của Lý gia đi vào.
“Các ngươi là người nào? Nhân sĩ nơi nào? Thành thật khai ra, lão phu còn có thể tha các ngươi một mạng.”
Ánh mắt lạnh như băng của Quảng Đông Nhân xẹt qua trên người hai tu sĩ Luyện Khí của Lý gia, lạnh lùng nói.
Bọn họ không có quyết tâm nhất định phải chết, nếu không cũng sẽ không lộ ra sự thật xuất thân của mình.
Cho dù là gia tộc tu tiên, cũng có kẻ nhát gan.
Bọn họ không dám giấu giếm, báo theo sự thật cho Quảng Đông Nhân xuất thân lai lịch của mình, nhưng bọn họ cũng không biết trữ lượng mỏ linh thạch, chỉ phụ trách khai thác mỏ linh thạch thô.
Hỏi xong, ánh mắt Quảng Đông Nhân nhìn về phía Vương Trường Sinh và Vương Minh Giang, vẻ mặt ôn hoà nói: “Các ngươi làm không tệ, lấy được mỏ linh thạch này, không thể thiếu chỗ tốt cho các ngươi, các ngươi đi về trước đi! Nhớ kỹ, chuyện này không thể truyền ra ngoài, hiểu chưa?”
“Vâng, vãn bối rõ.”
Vương Trường Sinh và Vương Minh Giang trăm miệng một lời đáp ứng, xoay người rời khỏi.
Lúc này, một thanh niên áo sam đỏ đi đến.
“Tử Phong, ngươi về trong tông điều khiển hai mươi tu sĩ Trúc Cơ, bảo bọn họ đến Nghênh Khách Lâu, vi sư có chuyện rất quan trọng cần phân phó bọn họ.”
Quảng Đông Nhân phân phó thanh niên áo sam đỏ.
Ra khỏi Nghênh Khách Lâu, Vương Trường Sinh và Vương Minh Giang thấy được Vương Trường Tuyết.
Bọn họ nói chuyện phiếm đôi câu, liền cáo từ.
Sau khi rời khỏi dãy núi Bách Linh, Vương Minh Giang cau mày nói: “Chúng ta lập công lao lớn như vậy, nói mấy câu đã đuổi chúng ta đi, sớm biết như vậy, chúng ta còn không bằng lưu lại khai thác khoáng thạch!”
“Bách Linh môn còn chưa lấy được mỏ linh thạch kia, không cho chúng ta bất cứ ban thưởng nào cũng không kỳ quái, chờ Bách Linh môn lấy được mỏ linh thạch đó, hẳn là có ban thưởng mới đúng, có công không có thưởng, về sau ai còn sẽ làm việc cho Bách Linh môn. Nhị thập nhất thúc, chúng ta cùng đi Uông gia bái phỏng một lần, như thế nào?”
Dù sao đã ra ngoài, Vương Trường Sinh tính đi bái phỏng Uông gia một lần.
Vương Minh Giang cũng không phản đối, đáp ứng.
Trong Nghênh Khách Lâu, Quảng Đông Nhân đang dặn dò điều gì với môn hạ đệ tử.
“Các ngươi lập tức xuất phát, mang theo ngọc giản truyền âm của ta, mời đám người Lý đạo hữu đến bản tông bàn việc lớn, vở kịch này, Bách Linh môn chúng ta là nhân vật chính.”
“Vâng, đệ tử tuân mệnh.”
Hai mươi tu sĩ Trúc Cơ trăm miệng một lời đáp ứng, ra khỏi Nghênh Khách Lâu, bọn họ hoặc thả ra linh cầm, hoặc lấy ra pháp khí, rời khỏi dãy núi Bách Linh.
“Sư phụ, linh quặng là Vương sư muội phát hiện, theo lý thuyết, mỏ linh thạch này nên là của Bách Linh môn chúng ta mới đúng, ngài vì sao phải chia cho Lý tiền bối bọn họ một chén canh?”
Ngô Tử Phong đệ tử của Quảng Đông Nhân đưa ra nghi vấn trong lòng.
“Ăn mảnh có thể ăn no bụng, nhưng sẽ vỡ bụng, một mỏ linh thạch cỡ trung, Bách Linh môn chúng ta nuốt không trôi, dù sao bản tông chỉ có một vị tu sĩ Kết Đan kỳ, cho dù vi sư có thể dẹp yên ba tông phái Thục quốc, bốn tông phái bọn Hoàng Thánh cung cũng sẽ không ngồi xem chúng ta độc chiếm một mỏ linh thạch cỡ trung, mỏ linh thạch này chính là một củ khoai lang phỏng tay, ai dám độc chiếm chính là tìm chết.”
Ngô Tử Phong bừng tỉnh đại ngộ, hỏi tiếp: “Sư phụ, ngài làm sao biết là một mỏ linh thạch cỡ trung? Nhỡ đâu là một mỏ linh thạch loại nhỏ thậm chí siêu nhỏ thì sao! Ngài vì sao không đi thực địa xem một lần rồi nói?”
“Tộc nhân Lý gia bị bắt khai ra kích thước mỏ rồi, bọn họ đào mười mấy lỗ mỏ, mấy trăm người đồng thời khai thác hơn nửa năm, khẳng định không phải mỏ linh thạch siêu nhỏ, nếu là mỏ linh thạch loại nhỏ, vậy cũng không sao, đây là vấn đề thái độ, thực lực đủ mạnh mới có thể ăn mảnh, thực lực không đủ ăn mảnh là tự tìm đường chết. Ngươi đã là Trúc Cơ tầng chín, đừng chạy khắp nơi nữa, ở luôn trong tông tu luyện đi! Ngày khác vi sư giết một con yêu thú bậc ba, làm thành linh thiện cho ngươi tẩm bổ thân thể, vi sư và ngươi tu luyện là cùng loại công pháp, nhưng mà ngươi quá gầy, khẳng định là ăn được ít thứ tốt.”
Ngô Tử Phong nghe xong lời này, cực kỳ cảm động, liên thanh đáp ứng.
Hồ Lam Nguyệt, Uông gia bảo.
Một luồng ánh sáng màu lam từ phía chân trời nơi xa bay tới, từ xa đến gần dừng ở trên không Uông gia bảo.
“Nơi này chính là Uông gia bảo sao?”
Vương Trường Sinh nhìn nơi phía dưới bị một mảng lớn sương mù màu trắng bao phủ dày đặc, lẩm bẩm.
Vương gia bây giờ đã khống chế bốn linh mạch bậc hai, trong đó ba khối linh mạch bậc hai cách nhau không xa, đáng tiếc Vương gia không có tu sĩ Kết Đan kỳ, nghe nói tu sĩ Kết Đan kỳ có thể dùng trận pháp bậc ba di chuyển linh mạch.
Không qua bao lâu, hai đạo linh quang từ Uông gia bảo bay ra, chỉ là hai tu sĩ Luyện Khí.
“Nơi này là Uông gia bảo, không biết hai vị tiền bối có gì chỉ giáo?”
Nam tử trung niên lớn tuổi khách khí nói, trên mặt tràn đầy nét cảnh giác.
“Tại hạ Vương Trường Sinh, vị này là tộc thúc của ta Vương Minh Giang, chúng ta là tới bái phỏng Uông Như Yên Uông tiên tử.”
“Thì ra là Vương tiền bối, Vương tiền bối chờ một lát, vãn bối lập tức thông truyền.”
Nam tử trung niên lấy ra một cái khay ngọc màu trắng, thượng môn trải rộng linh văn, đánh một đạo pháp quyết ở bên trên, “Ông” một tiếng, khay ngọc tỏa sáng rực rỡ.
“Tứ bá công, có hai vị Vương tiền bối tới nhà bái phỏng, theo một vị tiền bối tự xưng Vương Trường Sinh nói, hắn là đến bái phỏng cửu cô.”
Không qua bao lâu, tiếng một nam tử vang lên: “Vương đạo hữu là đồng bạn hợp tác của Uông gia chúng ta, không thể chậm trễ, mau mời bọn họ vào.”
“Vâng, tứ bá công.”
Trong lòng Vương Trường Sinh âm thầm tán thưởng, không hổ là gia tộc tu tiên có tu sĩ Kết Đan tọa trấn, đệ tử đón khách thế mà có linh khí đưa tin.
Nam tử trung niên thu hồi khay ngọc màu trắng, làm một cái động tác mời với hai người Vương Trường Sinh, cung kính nói: “Hai vị tiền bối, mời theo ta.”
Hắn lấy ra một tấm lệnh bài màu lam hình vuông, nhẹ nhàng vẫy một cái về phía sương mù màu trắng dày đặc phía dưới, một luồng ánh sáng màu lam từ trong đó bay ra, lóe lên nhập vào trong sương mù màu trắng dày đặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận