Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1797: Ta lấy máu ta vào gia tộc (1)

Loan điểu màu vàng rung lên đôi cánh, cuồng phong gào thét, hóa thành một luồng hào quang màu vàng kim lao về phía giao long màu xanh.

Cánh tay trái con rối thú hình người không cánh mà bay, chỉ có cánh tay phải, tay phải đánh về phía giao long màu xanh.

Hư không phát ra tiếng ong ong, nhiều điểm sáng màu vàng kim toát ra, hóa thành một cái bóng nắm tay màu vàng lớn hơn mười trượng, hướng thẳng đến giao long màu xanh.

“Ngăn cô ta lại.”

Giao long màu xanh miệng nói tiếng người, há mồm phun ra một cơn lốc màu xanh cao mấy chục trượng, thổi bay loan điểu màu vàng đang lao tới, cái bóng nắm tay màu vàng va chạm với cơn lốc màu xanh, đều đồng quy vu tận, bộc phát ra một tràng tiếng nổ thật lớn.

Lưu Hạo Đông cùng Kim Điệp phu nhân thi nhau ra tay, công kích loan điểu màu vàng cùng con rối thú hình người.

Tử Nguyệt tiên tử lật bàn tay ngọc, một tấm lưới lấp lánh ánh đỏ xuất hiện trên tay, nàng còn chưa kịp dùng, đỉnh đầu sáng lên một luồng hào quang, một cái vuốt rồng màu xanh lớn hơn mười trượng quỷ dị hiện ra, hung hăng bổ về phía đầu nàng.

Tử Nguyệt tiên tử phản ứng cũng không chậm, ngoài thân nở rộ ánh sáng tím, nghiêng người đi, vuốt rồng màu xanh hung hăng bổ lên bộ ngực cao ngất của nàng. Nàng phát ra một tiếng hét thảm, giống như vẫn thạch rơi xuống đất, bay về phía mặt đất.

Ầm ầm ầm!

Tử Nguyệt tiên tử rơi ở trên một tòa lầu các màu xanh, trực tiếp đánh thủng lầu các một cái lỗ lớn vài trượng, không rõ sống chết.

Tiếng xé gió rền vang, một quầng sáng màu xanh to bằng căn phòng từ trên trời giáng xuống, như tia chớp nhập vào lầu các chỗ Tử Nguyệt tiên tử.

Một tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên, một vầng mặt trời màu xanh hiện lên ở giữa sườn núi, cả ngọn núi kịch liệt chớp lên, một làn sóng khí mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phương tám hướng, mấy chục gian phòng bị chấn động vỡ nát, một ít tu sĩ Vương gia tránh né không kịp bị đánh chết ngay tại chỗ, lục phủ ngũ tạng nát hết.

Giao long màu xanh không để ý tới Tử Nguyệt tiên tử nữa, bay về phía chỗ lôi vân màu đen, tốc độ cực nhanh.

Đúng lúc này, một quầng hào quang màu lam chói mắt chợt từ mặt đất bay ra, nháy mắt đến trước mặt giao long màu xanh.

Giao long màu xanh đột nhiên quét cái đuôi qua, va chạm với hào quang màu lam.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên, hào quang màu lam nổ tung, hóa thành nhiều đốm sáng màu lam biến mất, cái đuôi giao long màu xanh máu tươi đầm đìa, nhiều miếng vảy rụng ra.

Năm người bọn Vương Hữu Vi cầm Thiên Hải Kính, sắc mặt hơi tái nhợt.

Thiên Hải Kính là bộ pháp bảo, có thể chồng chất công kích, nếu không phải như thế, bọn họ cũng không cách nào thương tổn được đối phương.

“Muốn chết.”

Giao long màu xanh giận tím mặt, mở cái mồm như chậu máu, hào quang lóe lên, một mảng hào quang to bằng căn phòng bay ra, đánh về phía bọn họ.

Vương Thanh Kỳ vội vàng lấy ra một cái đỉnh nhỏ màu đỏ tạo hình phong cách cổ xưa, đánh vào một pháp quyết, ngọn lửa hừng hực trào ra.

Ngọn lửa màu đỏ va chạm với hào quang, nhất thời bị đánh vỡ nát, hào quang cũng nổ tung ra, hóa thành vô số lưỡi đao gió màu xanh sắc bén, đánh ra bốn phương tám hướng.

Mảng lớn phòng ốc sụp đổ, số ít tu sĩ cấp thấp bị đao gió màu xanh dày đặc xuyên thủng thân thể.

Hai móng vuốt giao long màu xanh bổ về phía dưới, tiếng xé gió rền vang, mười mấy luồng hào quang màu xanh bay ra, hướng thẳng đến phía dưới.

Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, xen lẫn một tràng tiếng nổ thật lớn.

Giao long màu xanh không để ý nữa, bay về phía lôi vân màu đen.

“Ngăn nó, đừng để nó quấy rầy Thanh Sơn trùng kích Nguyên Anh kỳ.”

Một tiếng quát to phẫn nộ của nữ tử vang lên.

Tử Nguyệt tiên tử bay ra từ trong một mảng phế tích, khí tức của nàng uể oải, ngoài thân chồng chất vết thương, chỗ vai trái có một lỗ máu khủng bố, mơ hồ có thể thấy được xương trắng.

Vương Thanh Sơn đang ở thời khắc mấu chốt Kết Anh, không thể chịu quấy rầy.

Mặt đất truyền đến một tràng tiếng vang trầm nặng rất nhỏ, một quả cầu màu vàng to bằng căn phòng từ trên Thanh Liên phong lăn xuống, quả cầu màu vàng càng lăn càng lớn, sau khi đến chân núi, quả cầu màu vàng đã có kích thước của một ngọn núi nhỏ.

...

Quả cầu màu vàng bay lên, mang theo một tràng tiếng nổ, đánh về phía giao long màu xanh.

Trong mắt giao long màu xanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, phát ra một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc, ngoài thân nở rộ hào quang, một cơn lốc màu xanh bay ra, lao về phía màu vàng núi nhỏ.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ long trời lở đất qua đi, ngọn núi lớn màu vàng bị đập vỡ nát, một con chuột khổng lồ màu vàng to bằng căn phòng từ trên cao rơi xuống.

Chính là Song Đồng Thử, nó sau khi cắn nuốt yêu đan yêu thú thổ thuộc tính cấp bốn, lâm vào ngủ say, đến nay mới thức tỉnh, nhưng nó vẫn là bậc ba thượng phẩm.

Song Đồng Thử thế mà lại biết chủ động công kích giao long màu xanh, ra ngoài Tử Nguyệt tiên tử dự kiến.

Giao long màu xanh giận tím mặt, móng vuốt bên phải khổng lồ bổ về phía Song Đồng Thử, một cái vuốt rồng màu xanh lớn hơn mười trượng quỷ dị hiện lên ở đỉnh đầu Song Đồng Thử, hung hăng bổ xuống.

Ngay tại lúc này, ngoài thân con chuột khổng lồ màu vàng sáng lên ánh vàng chói mắt, hình thể nó nhanh chóng thu nhỏ lại đến kích cỡ bàn tay. Song Đồng Thử có thể tự do biến hóa kích thước, đây là một loại thần thông tương đối gân gà, phóng to có hạn độ, nhỏ đi cũng có hạn độ.

Cùng lúc đó, thân thể nó co thành một cục, biến thành một quả cầu màu vàng, nhanh chóng rơi về phía mặt đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận