Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5399: Đại triển thần thông (1)

“Hắn đã dùng bảo vật thế kiếp, lúc này mới rời khỏi, nhiều năm trôi qua như vậy, hắn lại có thể sử dụng bảo vật thế kiếp rồi, Đông Sơn cộng thêm Thiên Viêm Thần Quân cũng không dễ đối phó.”

Diệp Tuyền Cơ giọng điệu trầm trọng.

“Đông Sơn và Thiên Viêm Thần Quân quả thật không dễ đối phó, nhưng chúng ta cũng không phải ngồi không.”

Vẻ mặt Kim Bà tiên tử đầy tự hào.

Vương Trường Sinh đang muốn nói gì, một chuỗi tiếng chuông vang dội cất lên, quanh quẩn không dứt trên bầu trời.

“Không ổn, địch tập kích!”

Kim Bà tiên tử sắc mặt ngưng trọng, kẻ địch thế mà đánh tới tận cửa, ánh mắt của nàng có chút kinh nghi bất định.

Lúc này, đám người Diệp Tuyền Cơ sẽ lâm trận phản bội hay không?

“Diệp tiên tử, Vương đạo hữu, còn mời các ngươi ra tay kháng địch, diệt xong kẻ địch, chúng ta có thể cho các ngươi Tạo Hóa Ngọc Lộ, về phần cho bao nhiêu, thì xem các ngươi tiêu diệt bao nhiêu kẻ địch.”

Kim Bà tiên tử hứa hẹn.

“Các ngươi không cần lo lắng chúng ta, Diệp Tuyền Cơ ta đáp ứng hỗ trợ là hỗ trợ, sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng thù lao nên cho ta không thể thiếu.”

Diệp Tuyền Cơ nhìn ra lo lắng của Kim Bà tiên tử, nghiêm mặt nói.

Đại địch đến, bọn họ nên một lòng đối ngoại.

Một đạo hào quang vàng óng xuất hiện ở phía chân trời nơi xa, tốc độ rất nhanh, không qua bao lâu, hào quang vàng óng dừng lại, hiện ra một con thuyền khổng lồ lóe ra hào quang vàng óng, hai mươi vị tu sĩ Đại Thừa bọn Đông Sơn, Xi Huyên, Chúc Nghiên, Thiên Viêm Thần Quân đứng trên boong tàu, trên mặt bọn họ đầy sát khí.

Một lần này, Cổ Lê tộc, Thang tộc mấy đại tộc ra hết tinh nhuệ, tập trung hơn phân nửa lực lượng, tính một lần hành động đánh hạ Diệu Âm tông, cướp đi Càn Khôn Bình.



Trận đầu cũng là quyết chiến, chiến một trận định càn khôn.

Bọn họ không chịu đựng nổi hao tổn, tiếp tục kéo dài, bọn họ đều phải bị kéo sập.

Nếu bọn họ ngã xuống hết, Thang tộc không còn sức phản kháng.

“Ồ, sao lại có thêm nhiều tu sĩ Đại Thừa như vậy.”

Một thanh niên áo đỏ lưng hùm vai gấu khẽ ồ một tiếng, nhíu mày nói.

Xích Giao Chân Quân, hắn là hậu duệ chân linh, độ tinh thuần huyết mạch đạt tới bảy, thế này đã rất lợi hại rồi.

“Số lượng nhiều lại vô dụng, xem chất lượng.”

Thiên Viêm Thần Quân không quá bận tâm nói, hắn là từng giết tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, căn bản không đặt tu sĩ Đại Thừa bình thường vào mắt.

Đám người Vương Trường Sinh bay tới, sắc mặt ngưng trọng.

Ánh mắt Đông Sơn đảo qua, đặt ở trên người Diệp Tuyền Cơ cùng Phù Dung tiên tử, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên vẫn chưa dẫn lên sự coi trọng của Đông Sơn.

Tiêu diệt Âm Mị tộc, bên ngoài chỉ biết là Diệp Tuyền Cơ cùng Thạch Kiển tộc liên thủ, không biết Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã mở một khiếu, bọn họ cũng chưa tuyên truyền với bên ngoài.

Đám người Hỏa Vân Tử bị giết, chỉ có thể nói bọn họ thực lực quá yếu, Thiên Hỏa cung và Kim Xi tộc lần lượt bị diệt, Đông Sơn vẫn chưa liên tưởng đến là Vương gia, chủ yếu là nhiều giới diện đều bùng nổ chiến đấu, một ít thế lực lớn mượn cơ hội thâu tóm thế lực khác, lớn mạnh bản thân, Đông Sơn cũng không rõ chân tướng.

“Các ngươi xuất động nhiều cao thủ như vậy, không sợ hang ổ bị Thiên Nguyệt tộc hốt mất sao?”

Kim Bà tiên tử khinh miệt cười, châm chọc.

Thiên Nguyệt tộc tạo thành tổn thất không nhỏ cho Thang tộc, bám trụ không ít tu sĩ Đại Thừa, đám người Đông Sơn đánh đến, hậu phương trống rỗng.

“Bọn họ tự có người đối phó, Dương tiên tử, chúng ta cũng không muốn đánh nhau, ngươi cho chúng ta hai ba mươi bình Tạo Hóa Ngọc Lộ, chúng ta rời khỏi luôn, như thế nào?”

Đông Sơn thành khẩn nói. Có hai ba mươi bình Tạo Hóa Ngọc Lộ, hẳn là có thể thúc đẩy cây Lôi Hạnh Ngọc Tiên Quả sinh trưởng.

“Hai ba mươi bình? Các ngươi thực dám mở miệng, cho rằng Tạo Hóa Ngọc Lộ là rau cải trắng hay sao? Hơn nữa, nhìn từ nhân số, các ngươi cũng không chiếm được ưu thế gì.”

Kim Anh châm chọc nói.

Càn Khôn Bình chế tạo một giọt Tạo Hóa Ngọc Lộ cũng không dễ dàng, đừng nói bọn họ không lấy ra được, lấy ra được cũng sẽ không cho Thang tộc, có cái mở đầu này, về sau phiền toái không ít.

“Đừng nói lời thừa với bọn hắn, giết bọn hắn xong, Càn Khôn Bình chính là của chúng ta.”

Thiên Viêm Thần Quân bấm pháp quyết, mặt đất tự bốc cháy, bầu trời cũng biến thành màu đỏ rực, phạm vi năm mươi vạn dặm biến thành một biển lửa màu đỏ, ánh lửa ngập trời.

Sắc mặt Vương Trường Sinh ngưng trọng, linh vực tu luyện đến đại viên mãn, uy lực tăng lên không ít nha! Cái này nếu như bị vây khốn, không chết cũng khó.

Khó trách tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ cũng không phải đối thủ, Thiên Viêm Thần Quân là có bản lãnh.

Đám người Đông Sơn ùn ùn ra tay, công kích bọn Kim Bà tiên tử.

Đám người Kim Bà tiên tử ùn ùn làm phép đánh trả, trong lúc nhất thời, tiếng nổ vang không ngừng.

Đối thủ của Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên là Chúc Nghiên, Chúc Nghiên bấm pháp quyết, Chu Tước Hoàn nở rộ linh quang, lao thẳng đến Vương Trường Sinh.

Chúc Nghiên lấy ra một cây quạt ba tiêu màu đỏ, quạt nhẹ một cái, một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ thổi quét ra, hóa thành hai con rồng lửa màu đỏ hình thể thật lớn, đánh về phía Uông Như Yên cùng Vương Trường Sinh.

Cùng là tu sĩ Đại Thừa trung kỳ, nàng có Huyền Thiên chi bảo, cũng không sợ Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận