Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3967: Vương Xuyên Phong

“Không được, quá nguy hiểm rồi, ta vẫn là tìm một ít nhiệm vụ an toàn chút đi! An toàn là số một.”

Vương Vĩnh An uyển chuyển từ chối, mẹ hắn chỉ một đứa con trai, đừng nói giết yêu thú, nhiệm vụ hơi nguy hiểm một chút, đều không để hắn đi làm.

“Lại là an toàn số một, khó trách ngươi được một cái xưng hô An Toàn Cư Sĩ.”

Vương Vĩnh Nguyệt cười trêu. Nàng nhớ tới cái gì, nhìn về phía Vương Vĩnh Thiên, hỏi: “Lần trước Vĩnh Thăng làm chủ, mời ngươi làm khách, ngươi sao không đi?”

“Ta tu luyện ngẫu nhiên có cảm ngộ, liền không đi.”

Vương Vĩnh Thiên giải thích.

“Mời khách ăn cơm không tốn mấy linh thạch, ngươi cũng đừng quá tiết kiệm, quen biết thêm mấy tộc nhân không tốt sao?”

Vương Vĩnh Nguyệt khuyên. Nàng biết Vương Vĩnh Thiên là không muốn mời lại, vậy mới không đi.

Vương Vĩnh Thiên rất ít tham gia tụ hội, cũng không tổ chức tụ hội, một khối linh thạch hận không thể bẻ thành hai khối để tiêu.

“Linh thạch là tiết kiệm ra, một ngày tiết kiệm một trăm khối, một năm chính là hơn ba vạn khối, thời gian còn dài! Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần đều cần linh thạch, tu vi càng cao, cần càng nhiều tài nguyên.”

Vương Vĩnh Thiên nghiêm túc nói, nàng không có hứng thú tham gia các tụ hội ăn uống chơi bời kia, miễn cho phải mời lại.

Vương Vĩnh Nguyệt có chút dở khóc dở cười, không khuyên nữa, mỗi người có cách sống của mình, nàng không quản.

“Phương Hoa lão tổ đến rồi.”

Không biết là ai hô to một tiếng, tộc nhân dừng nói chuyện với nhau, ba người bọn Vương Vĩnh An đều nhìn về phía bầu trời.

Một cầu vồng màu xanh từ phía chân trời xa xa bay tới, lóe lên một cái liền đáp ở trên đài cao hình tròn trung ương quảng trường, độn quang thu liễm, lộ ra một ông lão áo bào xanh mặt vuông mắt to, Vương Phương Hoa, hắn là trận pháp sư.

“Bái kiến Phương Hoa lão tổ (Phương Hoa thúc công).”

Vương Vĩnh An đám tiểu bối ùn ùn hành lễ, vẻ mặt cung kính.

Vương Phương Hoa gật gật đầu, ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh, nói: “Hôm nay ta phụ trách giảng đạo, ở trước khi giảng đạo, ta muốn hỏi các ngươi một vấn đề, làm một trận pháp sư, cái gì quan trọng nhất?”

Lời này vừa ra, mấy trăm tộc nhân giơ tay. Giảng đạo là phúc lợi của gia tộc, cũng là một loại phương thức chọn lựa nhân tài, nếu là ở hạng kỹ nghệ nào đó có cái nhìn hoặc thiên phú độc đáo, được tộc lão coi trọng, đãi ngộ có thể đề cao.

Vương Phương Hoa chọn lựa mấy chục tộc nhân, bảo bọn họ trả lời. Có người nói là thiên phú quan trọng nhất, có người nói là trưởng bối dốc lòng dạy quan trọng nhất, có người nói là truyền thừa càng quan trọng hơn, lí do không đồng nhất.

Ánh mắt Vương Phương Hoa đặt ở trên người Vương Vĩnh Thiên, cười hỏi: “Vĩnh Thiên, nói một chút ý kiến của ngươi.”

“Cháu cho rằng, linh thạch quan trọng nhất, một bộ trận pháp muốn phát huy ra uy lực lớn nhất, không chỉ quyết định bởi tu vi của trận pháp sư, cũng có quan hệ với linh thạch khởi động trận pháp. Nếu là Tụ Linh Thạch hoặc cực phẩm linh thạch khởi động trận pháp, uy lực trận pháp đề cao không ít, trận pháp sư cũng có thể tiết kiệm một ít pháp lực.”

Vương Vĩnh Thiên nói ra ý kiến của mình.

Vương Phương Hoa gật gật đầu, đang muốn dời ánh mắt đi, Vương Vĩnh Thiên nói tiếp: “Vĩnh An ca, ngươi có ý kiến gì không?”

Hơn một ngàn tộc nhân, ai cũng muốn lên tiếng, nhưng không phải ai cũng có cơ hội.

Vương Vĩnh An lộ vẻ mặt cảm kích, trông mong nhìn Vương Phương Hoa. Chưa có tộc lão cho phép, không được lên tiếng, bằng không ngươi một câu ta một câu, đã sớm lộn xộn.

“Nói một chút ý kiến của ngươi!”

Vương Phương Hoa mở miệng hỏi.

Vương Vĩnh An đứng dậy, nói: “Bẩm thúc công, cháu cho rằng trận pháp sư an toàn số một, ngay cả mình cũng không bảo hộ được, nói gì bày trận, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.”

Tộc nhân quen thuộc Vương Vĩnh An cười vang, không hổ là An Toàn Cư Sĩ.

“Yên lặng, yên lặng!”

Sắc mặt Vương Phương Hoa trầm xuống, tộc nhân lúc này mới an tĩnh lại.

“Nếu bảo ngươi đi địa bàn gia tộc mới khai phá, ngươi sẽ bố trí trận pháp thế nào? Công kích? Vây địch? Ảo thuật? Hay phòng ngự?”

Vương Phương Hoa tiếp tục hỏi.

“Trước bố trí truyền tống trận, nếu là gặp kẻ địch mạnh, thuận tiện gia tộc trợ giúp cùng chạy trốn, an toàn số một.”

Vương Vĩnh An nghiêm mặt nói.

Vương Phương Hoa gật gật đầu, bảo hắn ngồi xuống, tiếp tục giảng đạo.

“Bây giờ bắt đầu giảng bày trận. Bày trận chia làm nguyên vật liệu bày trận cùng cờ trận trận bàn bày trận, thứ trước có thể mượn các loại địa thế, tương đối tiện...”

...

Kim Đường cốc do mấy gia tộc Hóa Thần liên thủ mở, chủ yếu là bán khoáng thạch kim loại, rất ít có tu sĩ Luyện Hư trở lên xuất hiện, trên đường dòng người như thủy triều, tiếng hò hét không ngừng.

Một tòa tiểu viện ngói đỏ yên tĩnh, trong sân có một tòa lầu các màu đỏ cao hai tầng, một ông lão áo bào vàng dáng người béo lùn đang báo cáo tình huống với Vương Xuyên Phong.

“Vương đạo hữu, tối mai giờ Dậu, có một hội đấu giá ngầm, nghe nói có không ít thứ tốt, ngươi muốn tham gia hay không?”

Ông lão áo bào vàng khách khí nói.

Sau khi Vương Trường Sinh tiến vào Hợp Thể kỳ, lượng lớn con cháu Vương gia tới các phường thị lớn ở đất liền, tham gia rộng khắp các loại tụ hội, hội đấu giá, thu thập tài nguyên tu tiên, đặc biệt công pháp.

Vương Xuyên Phong cũng là một trong số đó, hắn trước mắt là Hóa Thần trung kỳ, lúc trước luôn làm việc ở trong tộc, một lần này khó được ra ngoài nhậm chức, hắn rất muốn làm được chút gì đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận