Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 251: Tống quốc tan tác

Triệu Ngưng Hương lấy ra một tấm ngọc giản màu xanh, nói: “Thành Tiên Duyên từng bị yêu thú tập kích, về sau xây dựng lại, đây là tài liệu mấy chỗ mắt trận sử dụng khi xây dựng lại thành Tiên Duyên. Thiên Tinh phái am hiểu trận pháp, đã biết tài liệu bày trận, khẳng định có thể biết được chỗ điểm yếu của trận pháp.”
Trận pháp tu tiên giới sử dụng đều là trải qua thay đổi, hộ thành đại trận của thành Tiên Duyên cũng tương tự, cũng chính bởi vì vậy, Phùng Nguyệt Thiên Tinh phái mới chưa tùy tiện ra tay.
Thanh niên áo sam vàng tiếp nhận ngọc giản, bước nhanh đưa cho Lý Hải Phong. Lý Hải Phong xem xong, đưa cho Phùng Nguyệt.
“Chỉ dựa vào những tài liệu này, chỉ có thể phân tích ra bộ phận uy lực của trận pháp, trừ những thứ này, ngươi còn biết tình huống khác không?”
Triệu Ngưng Hương trầm ngâm một lát, nói ra toàn bộ tình huống mình hiểu biết.
“Được rồi, ngươi có thể đi xuống. Lý sư điệt, phái người trông giữ nghiêm, không cho người khác lén tiếp xúc cô ấy.”
Thanh niên áo sam vàng đáp lại một tiếng, dẫn Triệu Ngưng Hương rời khỏi.
Lý Hải Phong quan tâm hỏi: “Phùng phu nhân, những tình huống này cô ta nói, có thể phá đi trận pháp không?”
“Có năm phần nắm chắc, lại thêm Phá Trận Phù, thì có bảy phần, chẳng qua như vậy, chúng ta liền phải giao thủ cùng đám người Lý Thế Hiền, muốn đánh bại bọn họ, phải giết thêm vài tên tu sĩ Kết Đan mới được, nếu không chờ viện binh Sở quốc đến, bọn họ tiếp tục tiêu hao với chúng ta, môn hạ đệ tử chết sạch, ai tới làm ruộng? Ai tới quản lý sơn môn, ai tới trông giữ phường thị?”
“Phùng phu nhân nói không sai, sợ hãi rụt rè không làm được việc lớn.”
Khúc Hùng đảo mắt, đề nghị: “Ta đề nghị sau khi công phá thành Tiên Duyên, chúng ta liên thủ công chiếm Thanh Dương tông. Thanh Dương tông lập phái nhiều năm, tài vật khẳng định không ít, thứ nhất vơ vét của cải, thứ hai chấn nhiếp một lần ba phái khác, để bọn họ biết khó mà lui, cần là bọn họ chịu rời khỏi Tống quốc, vậy không còn gì tốt hơn. Lý đạo hữu, các vị đạo hữu, chiến sự kéo dài càng lâu, chúng ta tổn thất càng lớn, hậu phương càng nguy hiểm, bây giờ mấy quốc gia xung quanh đều đã khai chiến, có cái nhân cơ hội mở rộng thế lực, có cái nhân cơ hội chiếm cứ lãnh địa nước khác, có cái án binh bất động, chuẩn bị ngư ông đắc lợi, sớm một chút chấm dứt trận chiến tranh này, thứ nhất giảm bớt tổn thất, thứ hai, còn có thể mở rộng thành quả chiến đấu.”
Đề nghị của hắn được đến nhiều người đồng ý. Người khác đều đã đồng ý, Lý Hải Phong cũng đồng ý, chuẩn bị đuổi tận giết tuyệt.
Đêm hôm đó, giờ Tý, đêm dài yên tĩnh.
Bảy đạo độn quang từ trong tòa tháp lớn màu vàng bay ra, bay về phía thành Tiên Duyên.
Một màn này, lập tức đã bị tu sĩ trực thành Tiên Duyên thấy được, kéo vang cảnh báo.
Trần Hồng Thiên ngay lập tức bay ra khỏi thành Tiên Duyên, ánh mắt âm trầm: “Các vị đạo hữu, thế nào? Tính tập kích đêm?”
“Trần đạo hữu, bây giờ có hai con đường bày ở trước mặt các ngươi, hoặc là rút khỏi Tống quốc, hoặc quyết một trận tử chiến với chúng ta.”
Đám người Lý Hải Phong đã quyết định, nếu là đám người Trần Hồng Thiên ngoan cố chống lại đến cùng, chỉ có thể giết chết bọn họ, chiến sự kéo dài quá lâu, bất lợi với bọn họ, bọn họ cần tốc chiến tốc thắng.
Bằng vào hộ thành đại trận của thành Tiên Duyên, bảy tu sĩ Kết Đan kỳ vây công, năm tu sĩ Kết Đan kỳ bằng vào trận pháp cố thủ, trong thời gian ngắn không công phá được hộ thành đại trận, nhưng có tình báo của Triệu Ngưng Hương, lại thêm Phá Trận Phù của Thiên Tinh phái, tỷ lệ phá trận tăng vọt.
Một chiêu này của hai nước Ngụy Thục, đánh Trần Hồng Thiên không kịp trở tay, hắn vốn tưởng bằng vào hộ thành đại trận, có thể kéo dài tới lúc viện binh Sở quốc đến, nhưng đám người Lý Hải Phong rõ ràng đã mất đi kiên nhẫn.
Năm đánh bảy, Lý Hải Phong lại có tu vi Kết Đan tầng chín, thật sự đánh, Tống quốc bên này phần thắng không lớn.
Lúc này, bốn người bọn Uông Hoa Sơn cũng đi tới trên tường thành, vẻ mặt đề phòng.
Trần Hồng Thiên cau mày hỏi: “Quyết một trận tử chiến? Quyết một trận tử chiến như thế nào.
“Một chọi một, tỷ thí năm trận, thắng ba trận là thắng lợi. Chúng ta thắng, các ngươi rời khỏi Tống quốc, chúng ta có thể cho các ngươi cầm đi linh mạch bậc ba, chúng ta thua, cắt ra bốn châu cho chúng ta, chúng ta lập tức rút quân.”
Hai nước Ngụy Thục không dám đuổi tận giết tuyệt đối với bốn tông phái Tống quốc, chó cuống lên còn có thể nhảy tường đấy! Huống chi người tu tiên.
“Hừ, các ngươi nếu giở trò, lừa chúng ta rời khỏi thành Tiên Duyên, đến lúc đó ùa lên, chúng ta chẳng phải là phải chịu thiệt, ai biết phụ cận còn có tu sĩ Kết Đan khác hay không.”
Lý Thế Hiền cười lạnh nói, lần trước chính là Lý Hải Phong đột nhiên giết ra, chém giết Lý Dương, phường thị Tử Nguyệt mới bị năm tông phái Ngụy quốc lấy được.
“Đúng thế, vô luận thắng bại, các ngươi đều chiếm món hời, nào có chuyện tốt như vậy.”
Ánh mắt Lý Hải Phong lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Vậy thì không có gì để nói nữa, động thủ.”
Hắn lấy ra một thanh kiếm lớn màu vàng, hóa thành một dải cầu vồng màu vàng dài mấy trượng, chém về phía thành Tiên Duyên.
Đám người Quảng Đông Nhân thi nhau lấy ra pháp bảo, công kích thành Tiên Duyên.
Trần Hồng Thiên phản ứng rất nhanh, chạy về thành Tiên Duyên, lấy ra pháp bảo đối kháng.
“Viện binh Sở quốc sắp đến rồi, mọi người kiên trì một chút, có trận pháp phòng hộ bậc bốn, bọn họ trong thời gian ngắn không hạ được thành Tiên Duyên.”
Bốn người Uông Hoa Sơn bày tỏ rất đồng ý, năm tu sĩ Kết Đan kỳ, bằng vào trận pháp bậc bốn đối kháng bảy tu sĩ Kết Đan, khẳng định không có vấn đề.
Trong lúc nhất thời, các loại pháp bảo va chạm, linh quang lấp lánh, tiếng nổ vang không dứt, đám người Vương Minh Trung nghe được tiếng nổ, vội vàng đi ra khỏi chỗ ở, nhìn thấy pháp bảo va chạm trên không thành Tiên Duyên, trên mặt bọn họ không hẹn mà cùng lộ ra vẻ lo lắng.
Nếu thành phá, bọn họ các tu sĩ cấp thấp này tình huống thê thảm nhất.
Bảy người bọn Phùng Nguyệt phân tán ra, Phùng Nguyệt và Lý Hải Phong ở cùng chỗ.
Ở dưới Lý Hải Phong yểm hộ, Phùng Nguyệt lấy ra một tấm Phá Trận Phù bậc bốn, hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng, lóe lên biến mất đánh ở phương vị nào đó của trận pháp, mặt ngoài hộ thành đại trận xuất hiện một lỗ thủng khoảng một trượng.
“Động thủ.”
Bảy người bọn Lý Hải Phong hoặc lấy ra pháp bảo, hoặc sử dụng linh thuật, công kích lỗ thủng.
Phương vị này là chỗ mỏng yếu nhất của trận pháp, bảy tu sĩ Kết Đan cùng nhau công kích, năm người bọn Trần Hồng Thiên bất ngờ không kịp đề phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận