Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2746: Chọn đội (1)

“Thật ra cũng không có chuyện gì. Ta chỉ là muốn đến xem các ngươi có khó khăn gì không. Nếu gặp phải đãi ngộ không công bằng, có thể nói với ta. Sư bá sư thúc của ta đều nhậm chức ở Chấp pháp điện, nhất định có thể chủ trì công đạo cho các ngươi.

Lâm Hữu Hân tựa cười mà không cười nói.

“Làm phiền Lâm sư thúc quan tâm. Chúng ta không gặp phải đãi ngộ gì không công bằng. Phương sư bá đối với chúng ta rất tốt, để chúng ta từ từ quen thuộc tình huống ở Huyền Dương giới.”

Giọng điệu Vương Trường Sinh thành khẩn. Hắn nhìn ra được, Lâm Hữu Hân đến là để thể hiện thực lực của Lâm gia.

“Vậy là tốt rồi, lão tổ tông cũng rất quan tâm các ngươi. Tài nguyên tu tiên của hạ giới có hạn, có thể có một kiện thông thiên linh bảo đã là không tồi rồi. Khí huyết ngươi tràn đầy, Lưu ly trảm linh phủ này tặng cho ngươi! Tâm ý nho nhỏ.”

Bàn tay Lâm Hữu Hân vừa lật, một hộp gấm màu lam tinh mỹ xuất hiện trên tay. Mở hộp gấm ra, bên trong là một cây búa nhỏ, búa nhỏ giống lưu ly vậy, có phù văn không ngừng chớp động.

Trên tay Vương Trường Sinh có Cửu giao cổ, nhưng là thông thiên linh bảo hạ phẩm. Lâm Hữu Hân vừa ra tay chính là một kiện thông thiên linh bảo hạ phẩm, đúng là tài đại khí thô.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngây ngẩn cả người. Bọn họ đều thật không ngờ, Lâm Hữu Hân lại có thể cho bọn họ một món thông thiên linh bảo.

Tài nguyên tu tiên linh giới phong phú, thông thiên linh bảo hạ phẩm cũng không phải là vật hiếm lạ, nhưng cũng không phải rau cải trắng. Đệ tử bình thường của Trấn Hải cung nếu muốn có được một món thông thiên linh bảo hạ phẩm cũng không dễ dàng.

Lâm gia am hiểu luyện khí, thuật luyện khí của Lâm Thiên Long đứng số một số hai ở Trấn Hải cung. Cho dù như vậy, Lâm Hữu Hân trực tiếp cho Vương Trường Sinh một món thông thiên linh bảo, Vương Trường Sinh vẫn cảm thấy bất ngờ.

Hắn ngoài bất ngờ ra, còn có chút khẩn trương.

Nếu nhận lấy món thông thiên linh bảo này, sẽ làm cho phi thăng phái mất hứng, cho rằng Vương Trường Sinh và bản thổ phái ai muội không rõ. Nếu không nhận bảo này, sẽ làm Lâm Hữu Hân mất mặt, gián tiếp đắc tội Lâm gia.

Vương Trường Sinh rơi vào thế khó xử, không biết làm thế nào mới tốt.

“Sao nào? Vương sư điệt chướng mắt bảo này? Trấn Hải huyền thuỷ lệnh là bảo vật lão tổ tông tự mình luyện chế, là lệnh bài biểu thị thân phận, cũng là một một món pháp bảo hộ thân đặc thù. Lưu ly trảm linh phủ dùng cùng loại tài liệu luyện chế, tốt hơn nhiều so với thông thiên linh bảo hạ phẩm trên thị trường. Lâm gia chúng ta am hiểu luyện khí, không chút khách khí mà nói. Thông thiên linh bảo được sản xuất ở Trấn Hải cung, có bảy phần là từ tay đệ tử Lâm gia.”

Vẻ mặt Lâm Hữu Hân đầy ngạo ý, nếu là phi thăng tu sĩ khác, nàng sẽ không có tâm tốt như vậy.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có chút đặc thù. Bọn họ tuy là tu sĩ phi thăng nhưng bọn họ được bạn bè của Lâm Thiên Long tương trợ mới có thể phi thăng Huyền Dương giới. Bọn họ dựa vào bản thổ phái cũng không có vấn đề gì.

“Nếu là Lâm sư muội đưa, Vương sư điệt cứ nhận lấy đi! Thu vài món lễ vật cũng không sao, qua lại nhiều cũng chẳng quan hệ gì. Quan trọng là các ngươi hiểu rõ nơi nào chân chính thuốc về mình là được. Thuật luyện khí của Dương sư bá đứng hàng nhất nhì, nhưng luyện đan thuật của Dương sư thúc cũng là người cầm cờ đi trước.”

Phương Minh ý vị thâm trường nói. Một món thông thiên linh bảo đã muốn ly gián quan hệ giữa vợ chồng Vương Trường Sinh với phi thăng phái? Vậy cũng quá xem thường phi thăng phái rồi.

“Đúng rồi, đây là ba ngàn cân linh thuỷ bậc năm, vốn định đợi tới lúc các ngươi rời đi mới đưa cho các ngươi. Hiện tại đưa sớm vậy! Lại thêm một đoạn thời gian, ta sẽ dẫn các ngươi đi bái phỏng các sư bá sư thúc khác. Bọn họ rất có lòng với hậu bối.”

Bàn tay Phương Minh vừa lật, lam quang chợt loé. Trong tay nhiều hơn một hồ lô lam quang lập loè, linh khí bức người.

Chỉ cần Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đầu nhập phi thăng phái, đương nhiên sẽ nhận được một bút tài nguyên. Không có lợi ích, sao có thể lôi kéo được lòng người. Chỉ dựa vào khua môi múa mép đương nhiên không thể.

Vương Trường Sinh nhẹ nhàng hẳn, liên thanh cảm ơn, nhận lấy cả hai món.

Phương Minh vừa động, đã giúp hắn hoá giải xấu hổ.

“Được rồi, ta còn có việc trong người, không quấy rầy các ngươi nữa. Nếu các ngươi có phiền toái không giải quyết được, có thể đi Phi Vân phong tìm ta, hoặc đi Chấp pháp điện.”

Lâm Hữu Hân nói xong lời này, xoay người rời khỏi.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tự mình tiễn Lâm Hữu Hân rời khỏi, trở lại thạch đình, Phương Minh đứng dậy.

“Vương sư điệt, Uông sư điệt. Lời ta nói, các ngươi suy nghĩ cho kĩ. Suy nghĩ xong lại liên hệ ta, ta còn có việc phải xử lý.”

Phương Minh bỏ lại những lời này, sau đó cũng rời khỏi.

“Phu quân, chúng ta muốn trung lập cũng không được. Trong mắt hai đại phe phái không thể dung một hạt cát, trung lập có kết cục càng thảm hại hơn.”

Uông Như Yên thở dài nói. Bọn họ nếu tiếp tục giả vờ hồ đồ, sẽ làm cho hai đại phe phái sinh chán ghét, cũng chính là tai hoạ đến đầu.

“Quên đi, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta là tu sĩ phi thăng thì dựa vào phi thăng tu sĩ thôi! Ngày mai chúng ta liên hệ Phương sư bá, thỉnh hắn dẫn chúng ta cầu kiến Trần sư tổ.”

Vương Trường Sinh có chút bất đắc dĩ nói. Bọn họ không thể bảo trì trung lập, trung lập sẽ bị hai đại phe phái chán ghét, còn không bằng đầu nhập vào phi thăng phái. Còn có thể mượn cơ hội này đạt được mọt bút tài nguyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận