Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1290: Nguyên Anh tu sĩ thượng môn (2)

Vương Hữu Phúc chính là trong tình huống này, đảm nhiệm đội trưởng một mũi tuần tra.
Buổi sáng một ngày nọ, vạn dặm không mây, ánh nắng tươi sáng.
Vương Hữu Phú dẫn theo mười tộc nhân Luyện khí kỳ, cưỡi một con Thanh Vân tước, tuần tra ở phụ cận Ngân Xà đảo.
“Hữu Phú thúc, trong khoảng thời gian này tu sĩ đến Ngân Xà đảo chúng ta cũng quá nhiều đi! Chúng ta một ngày tuần tra sáu canh giờ, cũng không biết đến lúc đó có thể uống một chén rượu mừng hay không.”
Một người nam thanh sam hơn hai mươi tuổi oán giận nói.
Vương Hữu Phú nhướng mày, cau mày khiển trách: “Nói kiểu gì đó! Vương gia chúng ta có hai Nguyên Anh tu sĩ, đó là chuyện đại vui mừng. Đừng nói là tuần tra sáu canh giờ, tuần tra mười hai canh giờ ta cũng vui vẻ đồng ý. Không nhìn thấy ánh mắt tân khách nhìn chúng ta sao?”
“Đúng vậy, không tới trăm năm nữa. Vương gia chúng ta chỉ sợ sẽ trở thành một trong bảy thế lực lớn của Hồng Nguyệt hải vực, ngồi ngang hàng cùng Trương gia.”
Người nam thanh sam lộ vẻ mặt vui mừng đắc ý, ngưng ngùng cười nói: “Hắc hắc, Hữu Phú thúc, ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi. Tân khách đến không ít, nhưng đều là tu sĩ Trúc cơ, có số ít là Kim Đan tu sĩ. Nếu có Nguyên Anh tu sĩ tới tham gia đại điển kết anh của lão tổ thì tốt rồi.”
“Một khi đã như vậy, lão phu liền thoả mãn nguyện vọng của ngươi.”
Một thanh âm nam tử trung khí mười phần vang lên.
Mặt biển xa xa chợt vỡ tạc ra, nước biển kịch liệt quay cuồng, dậy lên từng đợt sóng biển cao mấy chục trượng. Một con cá voi màu vàng dài năm mươi truọng trồi lên khỏi mặt biển, một đội người tu tiên đứng trên lưng cá voi. Đại đa số quần áo của những người tu tiên này đều thêu hoa văn một con cá voi.
Kình ngư môn, một trong sáu thế lực đứng đầu của Hồng Nguyệt hải vực, cao thủ nhiều như mây.
Một lão giả áo bào lam mặt đầy hồng quang đứng ở trước. Hắn có hai gò má gầy yếu, nuôi một chùm râu dê. Một trận gió biển thổi đến, thổi bay múa trường bào màu lam của hắn, có vài phần hương vị tiên phong đạo cốt.
Ở phía sau hắn, đi theo vài vị Kim Đan tu sĩ, Chu Thiên Mộc cũng ở bên trong.
“Nguyên Anh tu sĩ!”
Vương Hữu Phú trợn mắt há mồm. Chu Thiên Mộc là Kim Đan tu sĩ, đứng ở phía sau lão giả áo bào lam. Lão giả áo bào lam tự nhiên là Nguyên Anh tu sĩ.
Vương gia có hệ thống tình báo của riêng mình, có được đại đa số bức hoạ của Nguyên Anh tu sĩ ở Hồng Nguyệt hải vực. Vương gia có lưu trữ, Vương Hữu Phú đương nhiên đã thấy qua bức hoạ của lão giả áo bào lam.
Kim Kình chân nhân Lưu Kiềm, có một con thượng phẩm Kim thương kình bậc ba. Người này hơn trăm năm trước đã tiến vào Nguyên Anh kỳ.
“Vãn bối Vương Hữu Phú ra mắt Lưu tiền bối.”
Vương Hữu Phú vội vàng khom mình hành lễ, không dám có chút chậm trễ.
“Nghi thức xã giao thì miễn đi. Lão phu biết được có hai vị đạo hữu kết anh, không mời tự đến. Vương gia các ngươi sẽ không ghét bỏ chứ!”
Lưu Kiềm giọng điệu lạnh nhạt. Nếu không phải Chu gia mời hắn ra mặt, hơn nữa Ngân Xà đảo cũng xuất hiện dị tượng. Hắn thật đúng là sẽ không đến.
Phải biết rằng, mấy chục năm trước Kình ngư môn còn từng đại chiến với Trương gia. Vương gia cùng Trương gia là quan hệ thông gia, nếu Vương gia nổi lên ý niệm, hắn vẫn là có nguy hiểm nhất định.
“Lưu tiền bối nói đùa. Vãn bối không biết tiền bối giá lâm, không có từ xa nghênh đón, còn mong tiền bối thứ lỗi. Vãn bối lập tức đi thông báo gia chủ.”
Vương Hữu Phú vội vàng lấy ra một tấm Truyền âm phù, thấp giọng nói vài câu sau đó ném tới hướng Ngân Xà đảo. Truyền âm phù hoá thành một đạo lưu quang, bay về phía Ngân Xà đảo.
Tại một toà trang viên rộng rãi, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Vương Thanh Thiến đang ngồi ở bên trong thạch đình, phẩm trà nói chuyện phiếm.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã tu luyện thành côn thần thông và linh thuật Nguyên Anh lỳ. Vương Trường Sinh còn giúp Vương Thanh Thiến luyện chế một món pháp bảo phòng ngự. Để nàng bớt cùng Uông Như Yên oán giận nàng không phải là thân sinh của hai người. Sau khi tiến vào Nguyên Anh kỳ, Vương Trường Sinh luyện chế một món pháp bảo nhất giai tốn ít thời gian hơn.
Nếu để cho những tu sĩ Nguyên Anh khác biết Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chỉ dùng ba năm để tu luyện thần thông Nguyên Anh kỳ và linh thuật, khẳng định sẽ chấn động không nhỏ.
Phải biết rằng, Tử Nguyệt tiên tử còn đang bế quan tu luyện thần thông bí thuật đó! Đã mười ba năm còn chưa xuất quan.
“Thanh Thiến, Điền sư muội còn chưa xuất quan sao?”
Vương Thanh Thiến lắc đầu nói: “Còn chưa, nhắm chừng Điền sư cô tu luyện thần thông có đại uy lực thì phải.”
Uông Như Yên mở miệng hỏi: “Thanh Thiến, phía Ngạc Ngư đảo nói như thế nào?”
Vì ứng đối Vương gia quật khởi, Vương Thanh Thiến đại diện Vân Hải tông đi Ngạc Ngư đảo xin giúp đỡ.
“Chưởng môn Ngạc Ngư đảo nói đến lúc đó sẽ phái người thượng môn chúc mừng, bảo con thành thật ở lại Vân Hải tông.”
“Một khi đã như vậy, con trở về thủ đi! Đến lúc đó cùng người Ngạc Ngư đảo cùng nhau đến đây là được, cẩn thận…”
Vương Trường Sinh còn chưa nói dứt lời, một trận tiếng kèn trầm thấp vang lên. Vương Trường Sinh lấy ra một cái Truyện tấn loa, mặt ngoài Truyền tấn loa sáng lên vô số phù văn màu lam. Thanh âm Vương Thu Hông chợt từ đó phát ra: “Tổ phụ, Kình Ngư môn Kim Kình chân nhân Lưu Kiếm dẫn người tới tham gia đại điển kết anh. Ngoại trừ Kình Ngư môn còn có người của Ngọc Tuyền đảo Chu gia, người xem nên làm thế nào?”
Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, trầm ngâm một lát rồi dặn dò nói: “Kim Kình chân nhân? Nếu đã tới chúc mừng vậy thì cho bọn họ vào đi! Dẫn bọn họ tới Nghênh khách thính.”
“Vâng, tổ phụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận