Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 89: Tới Tiên Duyên thành (1)

"Không thành vấn đề, vậy mua một Thanh lân mã đi!"
Vương Trường Sinh cảm thấy Vương Minh Chiến nói rất có đạo lý, đáp ứng xuống dưới.
Một khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh cùng Vương Minh Chiến xuất hiện ở một góc sân trong một tòa viện.
Trong viện có hàng chục con Thanh lân mã lớn nhỏ khác nhau được buộc trong sân. Thanh lân mã lưng có một đôi cánh, lông màu xanh, trên đầu có một chút vảy xanh cỡ nắm tay.
“Hai vị đạo hữu, đây là toàn bộ Thanh lân mã trong điếm chúng ta. Từ nhất giai hạ phẩm đến nhị giai trung phẩm đều có. Nhất giai hạ phẩm Thanh lân mã một ngày đi ngàn dặm, cũng có thể ngự không phi hành, tốc độ phi hành không khác hạ phẩm phi hành linh khí, giá bán ba trăm khối linh thạch. Nhất giai trung phẩm ngày đi được ba ngàn dặm, giá sáu trăm khối linh thạch. Nhất giai thượng phẩm ngày đi được năm ngàn dặm, giá bán một ngàn khối linh thạch. Không biết các ngươi muốn loại như thế nào?”
Một gã người nam trung niên chỉ vào mấy chục con Thanh lân mã, nhiệt tình giới thiệu.
Trải qua một phen cò kè mặc cả, Vương Trường Sinh lấy giá hai trăm chín mươi khối linh thạch, mua một con Thanh lân mã cao nửa trượng, cũng dùng mười khối linh thạch mua năm cân Thanh hoa thảo.
Thanh hoa thảo là nhất giai hạ phẩm linh thảo, rất dễ gieo trồng. Một năm có thể cao bằng một người, dùng cho chăn nuôi linh mã, giá cả khá rẻ.
Sau khi rời khỏi Linh thú điếm, bọn họ đi Linh phù điếm, mua hai lá Độn địa phù cùng hai lá Đại hỏa cầu phù. Vào ban đêm, Vương Trường Sinh hạ cấm chế cho Thanh lân mã, để thuận tiện sử dụng.
Sáng sớm ngày hôm sau, sắc trời vừa hừng sáng.
Vương Trường Sinh cùng Vương Minh Chiến rời khỏi khách điếm, rời khỏi cốc.
Ra khỏi Bạch Long cốc, Vương Trường Sinh thả ra Thanh lân mã, hai người cưỡi Thanh lân mã, chạy về hướng Tống quốc.
Thanh lân mã tốc độ cực nhanh. Không bao lâu, hai người đã biến mất vào bên trong rừng núi mờ mịt.
Tiên Duyên thành, Binh khí điếm Vương thị.
Vương Diệu Long ở tộc nhân bối tự Diệu đứng hàng thứ hai mươi lăm, năm nay đã bốn mươi lăm tuổi.
Hắn là ngũ linh căn, tư chất rất kém cỏi, Luyện khí tầng ba, một thê hai thiếp, dưới trướng có hai con trai. Hai con trai tư chất cũng không tốt. Vợ cả và vợ lẽ đều đang mang thai, đang dưỡng thai ở Thanh Liên sơn. Hiện tại có một vị vợ lẽ ở bên cạnh hắn.
Vương Diệu Long tư chất không tốt, hắn biết mình có cố gắng thế nào cũng không thể tiến giai Trúc cơ. Mười sáu tuổi năm ấy, hắn chủ động ra ngoài làm việc, cố gắng tích góp từng tí một linh thạch, tính toán cho tương lai.
Đi ra ngoài làm việc, hắn mới phát hiện cuộc sống gian nan. Ăn, mặc ở, đi lại khắp nơi đều phải dùng linh thạch. Hắn dần dần bị cuộc sống mài giũa, xử sự khéo léo, giao hữu rộng khắp.
Hắn vốn dĩ là chưởng quầy Nguyên vật liệu điếm. Nhưng mà hai năm trước, gia tộc đột nhiên đem Nguyên vật liệu điếm sửa thành Luyện khí điếm, bán trung hạ phẩm linh khí.
Vương Diệu Long cố gắng kinh doanh, nhưng ở Tiên Duyên thành, Binh khí điếm nhiều, cạnh tranh mười phần kịch liệt. Trước mắt vẫn là trạng thái lỗ vốn.
Vì thế, hắn đã báo lên gia chủ Vương Minh Viễn, đưa ra đề nghị, sai hai gã Luyện Khí Sư đến Tiên Duyên thành. Thứ nhất, tiết kiệm nhân lực. Thứ hai, tu bổ một ít linh khí. Từ bốn tháng trước, Vương Minh Xán đã đến, nhưng một vị Luyện khí sư khác chậm trễ chưa đến. Điều này là cho Vương Diệu Long mười phần lo lắng.
Dựa theo lời Vương Minh Xán nói, vị Luyện khí sư kia là con trai của Vương Minh Viễn, cháu trai Vương Diệu Tổ, Vương Trường Sinh. Vương Diệu Long đương nhiên không hy vọng Vương Trường Sinh gặp chuyện không may.
Luyện khí điếm Vương thị có một tiểu viện. Vương Diệu Long cùng mọi người trong tộc sẽ ở tiểu viện dùng cơm.
Đang lúc hoàng hôn, Vương Diệu Long cùng đám người Vương Minh Xán ở tiểu viện dùng cơm.
Nấu cơm cho bọn hắn ăn là tiểu thiếp của Vương Diệu Long, Diệp Lệ. Diệp Lệ là một tán tu, tứ linh căn, có vài phần nhan sắc. Cơ duyên đưa đẩy, nàng gặp được Vương Diệu Long.
Cuộc sống tán tu không tốt, khắp nơi đều phải dùng linh thạch. Vương Diệu Long lời ngon tiếng ngọt, Diệp Lệ nhanh chóng tđáp ứng, trở thành thiếp của Vương Diệu Long.
Sau khi gả cho Vương Diệu Long, cuộc sống Diệp Lệ tốt lên không ít, không lo áo cơm. Nguyện vọng lớn nhất của nàng, là sinh cho Vương Diệu Long một trai một gái, thuận lợi nâng địa vị mình lên.
Vợ cả và một vợ lẽ khác của Vương Diệu Long đều đã mang thai, hiện tại chỉ có mình nàng ở cạnh Vương Diệu Long, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Cơm chiều rất đơn giản, hai mươi cái bánh bao lớn, một đĩa thịt linh thử xào, canh bí đao và năm bát linh cơm.
Thịt yêu thú ẩn chứa linh khí, tu sĩ thường xuyên dùng sẽ có hữu ích trong việc tu luyện.
Vương Diệu Long biết mình ăn cũng không có ích gì, thịt linh thử cùng linh cơm để lại cho năm người Vương Minh Xán ăn, còn hắn chỉ ăn bánh bao.
Chỉ là bánh bao có chút khô, hắn muốn uống một chén canh bí đao, lại bị Diệp Lệ cản trở.
Diệp Lệ mang sang một chén canh nóng từ bên trong hộp thức ăn. Trong bát canh có vật thể giống thịt, nước canh tỏa ra một mùi hương mê người.
“Sao nàng lại làm một chén canh? Phần của bọn Minh Xán đâu?”
Vương Diệu Long sắc mặt lộ vẻ không vui. Bình thường hắn mười phần tiết kiệm, góp từng chút một linh thạch đều là dùng mua tài nguyên tu luyện cho hai con trai. Hiện tại, vợ cả và vợ lẽ hắn cùng mang thai, nếu hai đứa nhỏ này có linh căn, ngày sau tiêu dùng sẽ càng nhiều hơn nữa. Hắn hận không thể bẻ một khối linh thạch chia làm hai mà dùng.
Linh thạch dùng mua đồ nấu ăn đều do gia tộc chi, mỗi lần đều có ghi chép lại. Diệp Lệ chỉ đưa cho mình hắn canh thịt hầm, cái này không phải là chiếm tiện nghi của gia tộc sao? Tộc nhân khác sẽ nghĩ như thế nào?
“Đã biết chàng có tính tình này, trư tiên này là thiếp thỉnh cầu Lý đồ tể nhiều ngày, hắn nể mặt mũi khách hàng cũ, mới miễn phí tặng cho thiếp. Hai vị tỷ tỷ đều không bên cạnh, thiếp cần phải chăm sóc tốt cho thân thể của chàng. Bát canh trư tiên này là thiếp đặc biệt nấu cho chàng bồi bổ thân thể.”
Diệp Lệ cố ý nhấn mạnh hai chữ thân thể.
Vương Diệu Long nghe xong lời này, mặt già đỏ lên.
Diệp Lệ năm nay ba mươi tuổi. Đúng vào độ tuổi như sói như hổ. Hầu như ngày ngày đều muốn, chỉ có trâu mệt chết, nào có ruộng sợ cày. Hắn thật sự ăn không tiêu, lấy thân thể không khỏe để từ chối yêu cầu Diệp Lệ.
Hắn còn chưa kịp có được vài ngày thoải mái, Diệp Lệ đã nấu cho hắn một chén canh trư tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận