Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2511: Đi thiên phẩm bí cảnh tầm bảo (2)

“Đang đang đang!”

Vang lên một trận tiếng chung vang dội, một đạo độn quang kim sắc từ trên trời giáng xuống, dừng trên Thanh Liên trấn tiên tháp. Chính là Vương Thu Minh.

“Lần tỷ thí này do ta tự mình chủ trì. Người đứng đầu thưởng một món lính bảo, các ngươi biểu hiện cho tốt, biết chưa?”

Thanh âm Vương Thu Minh vang vọng toàn bộ diễn võ trường.

“Vâng, lão tổ tông.”

Chúng tộc nhân trăm miệng một lời đáp ứng xuống dưới.

“Xếp hàng tiến vào Thanh Liên trấn linh tháp, từng người đi vào.”

Vương Thu Minh dặn dò nói, ánh mắt không tự chủ nhìn về hướng Thanh Liên phong.

Tại Thanh Liên phong, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Linh, Vương Thanh Thiến, Tử Nguyệt tiên tử, Vương Hâm, Mộ Dung Ngọc Dao, Diệp Hải Đường. Chín người tụ tập ở bên trong một gian mật thất, trong mật thất có một toà truyền tống trận lớn hơn trăm trượng.

Uông Như Yên lợi dụng Thất tinh vấn tâm phù khảo nghiệm Mộ Dung Ngọc Dao. Nàng quả thật không nói dối. Vương Trường Sinh chuẩn bị đi thiên phẩm bí cảnh tầm bảo, tăng cường thực lực gia tộc.

Trên tay hắn hiện có chín khoả Minh Nguyệt châu, cho Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Thiến, Diệp Hải Đường, Vương Thanh Linh, Tử Nguyệt tiên tử, Vương Thu Minh và Vương Hâm mỗi người một viên. Nhưng Huyền Ngọc vạn năm và Thái Âm thần tinh lại không có bao nhiêu, không thể lại luyện chế Minh Nguyệt châu. Trừ phi lại có được Huyền Ngọc vạn năm và Thái Âm thần tinh.

“Đi thôi! Xuất phát, đi sớm về sớm.”

Vương Trường Sinh bước đến trên truyền tống trận. Vương Thu Minh ở lại Thanh Liên đảo chủ trì tỷ thí, chủ yếu là yểm hộ đám người Vương Trường Sinh hành động. Ngoài ra, Vương Thu Minh còn phụ trách kiểm tra đo lường Trấn tiên tháp. Vạn nhất trong thời gian Vương Trường Sinh đi thiên phẩm bí cảnh, Trấn tiên tháp hiện thế. Vương Thu Minh cũng có thể dẫn tộc nhân đi Trấn tiên tháp, chuẩn bị chu toàn.

Cũng không có biện pháp, ai cũng không biết khi nào Trấn tiên tháp xuất thế. Nếu không, Vương Trường Sinh sẽ mang theo càng nhiều đệ tử tinh nhuệ.

Đám người Uông Như Yên đều đứng trên truyền tống trận, Vương Trường Sinh đánh vào một đạo pháp quyết. Truyền tống trận sáng lên vô số phù văn huyền ảo, sáng lên một đạo linh quang thô to, che kín tất cả mọi người.

Một trận mơ hồ, chín người Vương Trường Sinh xuất hiện ở một động quật đơn sơ trong lòng đất. Cách đó không xa có một thuỷ đàm, thỉnh thoảng có thể thấy được nước nhỏ vào bên trong thuỷ đàm.

Diệp Hải Đường đi đến trước một vách đá sừng sững, tay lấy ra một mặt trận kỳ linh quang lập loè. Nhẹ nhàng nhoáng lên phía vách đá, vách đá sáng lên một trận hoàng quang, chợt hiện ra một cửa động lớn vài trượng. Bọn họ nhẹ nhàng tiến vào bên trong ánh sáng chói mắt.

Đi ra khỏi sơn động, bọn họ xuất hiện trên một toà hoang đảo lớn hơn trăm dặm. Trên đảo không có yêu thú gì, linh khí thưa thớt.

“Cứ phi hành về hướng Đông là có thể đến nơi.”

Diệp Hải Đường nói, một bên lấy ra một tiểu thuyền màu đen. Trên thuyền có khắc đồ án mặt quỷ dữ tộn, âm khí tận trời.

Đây là một món phi hành linh bảo Bách quỷ độn linh chu. Là linh bảo Diệp Hải Đường có được từ Trấn tiên tháp.

Đám người Vương Trường Sinh đi lên trên Bách quỷ độn linh chu. Diệp Hải Đường bấm niệm pháp quyết, mặt quỷ trên thuyền giống như sống lại vậy, phát ra tiếng quỷ khóc “Ô ô”. Chúng nó phun ra một mảng lớn âm khí màu đen, che kín đám người Vương Trường Sinh. Nếu có tu sĩ sử dụng thần thức tra xét, thần thức sẽ bị âm khí màu đen chặn lại.

Bách quỷ độn linh chu hoá thành một đạo độn quang phá không mà đi. Không qua bao lâu liền biến thành một điểm đen, biến mất ở phía chân trời.



Hồng Nguyệt hải vực, Vân Hải đảo,

Vân Hải điện, một gã bụng phệ mập mạp bận áo bào vàng ngồi trên một chiếc ghế ngọc màu vàng. Ghế ngọc tựa như có chút không chịu nổi sức nặng của hắn, phát ra tiếng “Két két” không ngừng.

Một cô gái váy lam mi thanh mục tú ngồi một bên, nàng chau mày.

Gã áo bào vàng mập mạp gọi là Vương Thu Hâm, con của Vương Trường Tinh. Hắn phụ trách chưởng quản Vân Hải tông. Cô gái váy lam là Vương Thu Ly, toạ trấn Ngân Xà đảo,

Bọn họ nhận được mệnh lệnh, gia tộc muốn tới Hồng Nguyệt hải vực làm việc, cần bọn họ viện trợ.

“Người gia tộc sao còn chưa đến, sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ chứ!”

Vương Thu Ly nhíu mày nói. Mấy năm nay các nơi đều không yên ổn, cho dù là Ngân Xà đảo cũng từng lọt vào tập kích, nhưng rất nhanh đã bị đẩy lùi.

“Có ta ở đây, không xảy ra chuyện gì bất ngờ đâu. Ai dám đánh chủ ý lên Vương gia chúng ta?”

Thanh âm của nam mười phần khí phách chợt vang lên.

Vừa dứt lời, đám người Vương Trường Sinh đi ra từ một bên thiên điện.

“Cửu thúc công, Thất bá.”

Vương Thu Hâm và Vương Thu Ly vội vàng đứng dậy, khom mình hành lễ.

“Thu Hâm, toà đảo kia lấy được chưa?”

Vương Trường Sinh mở miệng hỏi, cửa vào thiên phẩm bí cảnh nằm trên không một toà đảo nhỏ, toà đảo này được một gia tộc tu tiên cư trú.

“Ta lấy thân phận làm đà chủ phân đà Trấn Hải tông câu thông, đã lấy được toà đảo nhỏ đó. Gia tộc kia kia đã nhập vào Trấn Hải tông. Hiện tại người trên đảo đều là người của chúng ta. Có dựng một truyền tống trận, chúng ta có thể trực tiếp truyền tống qua.”

Vương Thu Hâm trả lời chi tiết. Vân Hải tông toàn bộ gia nhập Trấn Hải tông, nhưng vẫn giữ lại một ít nhân thủ toạ trấn Vân Hải đảo. Vân Hải đảo là một phân đà của Trấn Hải tông. Bởi vì quan hệ với Vương gia, cũng không có thế lực nào nguyện ý qua lại cùng phân đà của Vân Hải tông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận