Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2150: Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh (1)

Nàng còn chưa kịp đứng lên, năm móng vuốt như lưỡi hái bắn nhanh đến, đánh lên hộ thể linh quang của nàng, truyền ra tiếng “phành phành” trầm đục.

Tiếng xé gió vang lên thật lớn, một chữ “Binh” thật lớn bắn nhanh đến, toàn bộ chữ Binh hào quang màu vàng kim lấp lánh, có kích thước một ngọn núi nhỏ, đánh lên trên thân thiếu phụ váy đen.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng hét thảm qua đi, thiếu phụ váy đen biến thành một bãi thịt nát.

Trước người Vương Thiên Văn lơ lửng một quyển sách hào quang màu vàng kim lấp lánh, mười ngón tay Vương Thiên Văn bấm quyết, đánh vào từng pháp quyết, những chữ phù hào quang màu vàng kim lấp lánh bay ra. Phù chữ “Hà” bay ra, chợt hóa thành một dòng sông chảy xiết, lao về phía đối diện, phù chữ “Diễm” bay ra, lập tức hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ đường kính mười trượng, đánh về phía đối diện.

Ở dưới sự phối hợp của ba con rối thú bậc ba, hai tu sĩ Kết Đan khác cũng không phải đối thủ của Vương Thiên Văn, ở thế yếu.

Ông lão áo bào vàng quát to một tiếng, giống như mãnh thú rít gào, tu sĩ cấp thấp đầu váng mắt hoa, đứng cũng đứng không vững, Vương Thiên Văn có chút không khoẻ.

Đỉnh đầu sáng lên nhiều điểm hào quang màu vàng kim, hiện ra một ngọn núi vàng cao hơn trăm trượng, đón đầu nện xuống.

Vương Thiên Văn không chút hoang mang, triệu ra một lá bùa hào quang màu vàng lấp lánh, hóa thành một thanh niên áo vàng dáng người khôi ngô, thanh niên áo vàng ánh mắt vô thần, chính là phù binh.

Ngoài thân thanh niên áo vàng nở rộ hào quang màu vàng, hai nắm tay đánh về phía ngọn núi vàng.

Ầm ầm ầm!

Hai chân thanh niên áo vàng lún xuống đất, Vương Thiên Văn nhân cơ hội hóa thành một đạo độn quang bay ra ngoài.

Một tiếng nổ vang lên, ngọn núi vàng đè ngã thanh niên áo vàng.

“Phù binh! Con rối thú thành bộ, ngươi cùng Thanh Liên tiên lữ có quan hệ thế nào?”

Ông lão áo bào vàng kinh hô, ánh mắt tràn đầy kiêng kị.

Thế lực Đông Ly giới bán ra con rối thú thành bộ không nhiều, lại thêm phù binh, chỉ có Thanh Liên Vương gia, không có nhà thứ hai.

Vương Thiên Văn chưa trả lời, thúc giục pháp quyết, ba con rối thú bậc ba lao về phía ông lão áo bào vàng.

Nam tử áo bào màu máu ý thức được không ổn, hóa thành một đạo hào quang màu máu xé gió mà đi.

“Bây giờ mới muốn đi, quá muộn rồi.”

Vương Thiên Văn cười lạnh nói, mặt đất chợt nứt ra, vô số sợi dây thừng đất màu vàng to bằng miệng bát chui từ dưới đất lên, lập tức cuốn lấy hào quang màu máu, một mảng lớn mâu đất sắc bén chui từ dưới đất lên, xuyên thủng thân thể nam tử áo bào màu máu.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu ông lão áo bào vàng bị con rối vượn đánh vỡ nát.

Sắc mặt Vương Thiên Văn hơi tái nhợt, cấp dưới của hắn thấy một màn như vậy, vẻ mặt đầy kính nể.

“Phó chỉ huy sứ đạo pháp cao thâm, thuộc hạ bội phục, mấy tên ngu xuẩn này, dám tìm chúng ta gây chuyện, thật đáng chết.”

Một nam nhân trung niên vẻ mặt khôn khéo dùng một loại giọng điệu nịnh nọt nói.

Vương Thiên Văn thu lại pháp quyết, thu hồi con rối thú cùng phù binh, lục soát lấy đi tài vật trên ba thi thể, phân phó: “Đi thôi! Đại Tần vương triều chống đỡ không lâu nữa, chúng ta quay về Kinh đô báo tin đi!”

Vương Thiên Văn tùy tay ném ra mấy quả cầu lửa, thiêu hủy thi thể, dẫn theo thủ hạ rời khỏi.

...

Nam Hải, Thanh Liên đảo.

Thanh Liên phong, gian mật thất nào đó.

Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh, xung quanh phân tán một ít tài liệu luyện khí, còn có chai chai lọ lọ.

Một ít chi của con rối thú rơi rải rác trên mặt đất, góc dưới bên trái căn phòng đá có một tòa pháp trận lớn hơn mười trượng, Thanh Liên Đỉnh lơ lửng ở trên không pháp trận, từng tia linh khí không ngừng ùa vào Thanh Liên Đỉnh, hình hoa sen màu xanh trên thân Thanh Liên Đỉnh dần dần tỏa sáng.

Trước người Vương Trường Sinh có một ngọn lửa màu lam nhạt, tản mát ra một luồng khí lạnh thấu xương.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm ngọn lửa màu lam, đánh vào từng pháp quyết.

Một lát sau, Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, ngọn lửa màu lam hóa thành một đám lửa màu lam nhạt nhập vào trong miệng của hắn không thấy đâu nữa, hiện ra một con đại bàng khổng lồ màu vàng lớn cả trượng, đại bàng khổng lồ toàn thân lấp lánh hào quang màu vàng kim, lóe ra hào quang kim loại, mặt ngoài trải rộng phù văn huyền ảo to bằng hạt gạo.

Vương Trường Sinh vẻ mặt khẩn trương, lật tay lấy ra một cái bình sứ màu đen, đánh vào một pháp quyết, một con cá voi cỡ nhỏ bay ra, phù văn ngoài thân con rối thú đại bàng vàng sáng hết lên, cá voi cỡ nhỏ bay về phía con rối thú đại bàng màu vàng.

Vương Trường Sinh ngay cả thở mạnh cũng không dám, ánh mắt nhìn chằm chằm con rối thú đại bàng màu vàng. Đây là một khâu cuối cùng, dung linh thành công, liền có thể một lần nữa luyện chế ra một con rối thú cấp bốn.

Cá voi cỡ nhỏ nhập vào trong đầu con rối thú đại bàng màu vàng, đôi mắt con rối thú đại bàng màu vàng phát ra hào quang màu vàng kim, dang đôi cánh, bay đến giữa không trung.

Vương Trường Sinh mừng rỡ, nhưng hắn còn chưa vui bao lâu, đầu con rối thú đại bàng màu vàng nổ tung ra, phù văn ngoài thân ảm đạm xuống, con rối thú đại bàng màu vàng rơi trên mặt đất.

“Thất bại.”

Nụ cười trên mặt Vương Trường Sinh nhất thời khựng lại, khẽ thở dài một hơi, khó trách con rối thú cấp bốn cực kỳ hiếm thấy. Hắn lần trước luyện chế ra một con rối thú cấp bốn, không có nghĩa là hắn mỗi lần luyện chế đều có thể thành công, thất bại một lần, một tinh hồn yêu thú cấp bốn sẽ báo hỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận