Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1297: Luận bàn

Tử Nguyệt tiên tử bước nhanh lên phía trước, thi lễ rồi nói: “Vãn bối Triệu Tình ra mắt Vương tiền bối, Uông tiền bối. Trước kia có nhiều mạo phạm, mong Vương tiền bối đừng so đo với vãn bối. Vãn bối dâng lên một khối Vẫn hải tinh, chúng mừng đại hỉ kết anh của Vương tiền bối.”
Nàng lấy ra một cái hộp ngọc mày xanh nhạt, hai tay dâng cho Vương Trường Sinh.
Thần thức Vương Trường Sinh nhanh chóng xẹt qua Tử Nguyệt tiên tử, trong lòng nói thầm: “Điền sư muội lại có thể đem khí tức thu liễm về Kim Đan kỳ, đến Lưu Kiếm cũng không phát hiện ra dị thường.”
Khí tức của Tử Nguyệt tiên tử chỉ dừng ở Kim Đan kỳ. Đừng nói là Vương Trường Sinh, Lưu Kiếm cũng không phát hiện ra điều gì.
Xem ra, Tử Nguyệt tiên tử tu luyện một loại bí thuật nào đó, có thể hạ thấp khí tức của bản thân xuống Kim Đan kỳ.
“Triệu tiểu hữu, ngươi có tâm.”
Vương Trường Sinh gật gật đầu, Vương Thu Hồng bước nhanh đi lên phía trước, nhận lấy hộp ngọc màu xanh.
Hạ Hầu Phong xoay chuyển ánh mắt, cười nói: “Lão phu đã sớm nghe nói hai vị đạo hữu thần thông hơn người. Chúng ta đều là Nguyên Anh sơ kỳ, lão phu muốn cùng Vương đạo hữu luận bàn một chút. Không biết ý Vương đạo hữu thế nào?”
Ngạc Ngư đảo là thế lực lớn nhất Hồng Nguyệt hải vực, nhưng so với mười đại tông môn Nam Hải, Ngạc Ngư đảo vẫn còn kém xa. Thế lực sau lưng Ngạc Ngư đảo bảo Hạ Hầu Phong ra tay thử một chút. Nhìn xem thần thông của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Phỏng đoán một chút lai lịch xuất thân của bọn họ.
Nếu là Nguyên Anh tu sĩ thông thường, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sẽ không gây chú ý lớn như vậy. Bọn họ kết anh dẫn phát dị tượng, thám tử các thế lực khác muốn không biết cũng khó.
“Đao kiếm không có mắt, bị thương đến ai cũng không tốt. Hay là thôi đi!”
Vương Trường Sinh giọng điệu lạnh nhạt, uyển chuyển cự tuyệt.
Hắn không phải sợ, chỉ là không muốn tuỳ tiện ra tay, để cho người khác biết thần thông của mình, dễ bị kẻ địch nhắm vào.
“Nếu là luận bàn, không có vấn đề gì. Vương đạo hữu không cần lo lắng nhiều.”
Lưu Kiếm cười nói, trên mặt lộ ra vẻ mặt đợi xem kịch vui.
Hai mắt Hạ Hầu Phong nhíu lại, tựa tiếu phi tiếu nói: “Vương đạo hữu nói đùa, nếu ngươi có thể thương đến lão phu. Lão phu tuyệt không hai lời. Lão phu sẽ thủ hạ lưu tình.”
Chỉ thị của lão đại, hắn không muốn cũng phải làm, không có lựa chọn nào khác.
Trừ bỏ chuyện này, hắn cũng muốn xem một chút Vương Trường Sinh có thần thông lớn bao nhiêu, lại có thể dẫn phát đến dị tượng.
Thần thông của Vương Trường Sinh lớn hay nhỏ, liên quan đến biến hoá thế cục tương lai của Hồng Nguyệt hải vực. Một núi không thể chứa hai hổ, thần thông của Vương Trường Sinh càng lớn, đãi ngộ tương lai của Ngạc Ngư đảo đối với Trương gia và Vương gia sẽ càng tốt. Một Trương Vô Trần đã rất khó giải quyết, nếu thêm một Vương Trường Sinh thì càng thêm phiền toái.
Hạ Hầu Phong đều đã nói đến nước này, Vương Trường Sinh nếu còn cự tuyệt, sẽ làm cho người khác cảm giác hắn sợ Hạ Hầu Phong.
Dù sao cũng là luận bàn, nếu không địch lại, Uông Như Yên cũng sẽ ra tay cứu giúp. Vương Trường Sinh cũng muốn thử một chút thần thông của mình. Khó có được Hạ Hầu Phong muốn luận bàn, Vương Trường Sinh đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
“Được rồi! Một khi đã như vậy, chúng ta luận bàn một chút, ra bên ngoài luận bàn đi!”
Chân phải Vương Trường Sinh điểm mặt đất, hoá thành một đạo độn quang màu lam, bay về hướng trời cao.
Hạ Hầu Phòng cười hắc hắc, hoá thành một đạo độn quang màu đỏ theo sát phía sau. Lưu Kiếm cũng theo đi lên.
“Điền sư muội, ta đi xem phu quân. Người giúp ta nhìn những người này, lỡ như có Nguyên Anh tu sĩ ẩn nấp ở bên trong ra quấy rối, còn nhờ ngươi giúp một tay.”
Uông Như Yên truyền âm với Tử Nguyệt tiên tử, sau đó hoá thành một đạo độn quang bay ra ngoài. Có Tử Nguyệt tiên tử ở, nếu thật sự có người quấy rối, Tử Nguyệt tiên tử cũng có thể giúp một tay. Cùng lắm thì bại lộ quan hệ của Vân Hải tông và Vương gia.
Nàng và Vương Trường Sinh liên thủ, cho dù Lưu Kiếm và Hạ Hầu Phong cùng ra tay, Uông Như Yên cũng không sợ.
Vương Thanh Linh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, truyền âm với Vương Thu Hồng: “Thu Hồng, ngươi thông báo Hải Đường biểu muội, để nàng mở ra đại bộ phận cấm chế, tăng cường thủ vệ. Canh phòng nghiêm ngặt, đề phòng có người nhân cơ hội quấy rối.”
Vương Thu Hồng đáp ứng xuống dưới, lấy ra Truyện tấn bàn thông báo cho Diệp Hải Đường.
Mấy ngàn trượng cao trên hư không, Vương Trường Sinh và Hạ Hầu Phong đứng ở giữa hư không trống rỗng, cách nhau mấy trăm trượng.
Uông Như Yên và Lưu Kiếm đứng ở phía xa xa. Lưu Kiếm lộ ra vẻ mặt đợi xem kịch vui, thần sắc Uông Như Yên có chút khẩn trương.
Hạ Hầu Phong tiến vào Nguyên Anh kỳ sớm hơn Vương Trường Sinh, thần thông nắm giữ khẳng định không ít. Vương Trường Sinh không nhất định đánh thắng được.
Một điểm quan trọng nhất là, Uông Như Yên không rõ ràng lắm thái độ của Lưu Kiếm. Vạn nhất Lưu Kiếm và Hạ Hầu Phong bày kế, mượn lúc này giết Vương Trường Sinh thì sao. Dù sao quan hệ của bọn họ cũng không tốt lắm, nghiêm khắc mà nói thì vẫn là kẻ địch.
Việc vui biến thành tang sự, loại tình huống này không phải là không có ở tu tiên giới.
Trong mắt Hạ Hầu Phong loé lên hung quang, bên ngoài thân hiện ra vô số linh văn màu đỏ. “Phập” một tiếng, một mảng lớn hoả diễm màu đỏ hiện lên quanh thân hắn, bao bọc cả người hắn.
Tiếng xé gió vang lớn, một mảng lớn hoả diễm bay ra từ trên người hắn. Hoá thành một con cá sấu màu đỏ có hình thể thật lớn, dẫn theo sóng nhiệt ngập trời, đánh về hướng Vương Trường Sinh.
Cá sấu màu đỏ chưa tới gần người, một cỗ kình nhiệt kinh người đã ập đến, làm cho người ta có cảm giác như rơi vào bên trong hoả trì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận