Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2738: An trí (1)

Một lát sau, một tay Lưu Viêm dẫn theo Ưng lão, một tay dẫn theo Giang Tuyết Tùng quay về đại điện. Sau đó ném hai người lên trên mặt đất.

Ưng lão khí tức uể oải, bị thương không nhẹ. Tình huống của Giang Tuyết Tùng dù đỡ hơn, nhưng không còn ý chí chiến đấu. Trong mắt hắn là một mảng xám xịt, dường như gặp phải tâm ma.

Dương Khai đang khoanh tay dựa vào trụ lớn của đại điện, thấy thế mỉm cười nói: “Vất vả rồi!”

Lưu Viêm bĩu môi, giống như trách cứ Dương Khai cũng biết khách khí. Phát tiết đá Giang Tuyết Tùng một cước, Giang Tuyết Tùng không rên một tiếng, giận nhưng không dám nói gì.

Dương Khai ngồi xổm xuống, nhìn gần Ưng lão “Hoàng Tuyền tông chủ của các ngươi, hiện đang ở phương nào?”

Ưng lão ngẩng đầu nhìn hắn, run giọng nói: “Không biết.”

“Sao lại không biết?” Dương Khai nhíu mày, hung tợn nói: “Lão già này đừng có lừa ta. Thấy tu vi của ngươi không tồi, tốt xấu gì cũng là một vị trưởng lão. Sao lại không biết tông chủ của các ngươi rơi ở đâu.”

Ưng lão vẻ mặt cầu xin, thành thật nói: “Ta thật sự không biết, có khả năng ở bên trong Tinh hà tích.”

“Có khả năng?” Dương Khai nhướng mi, vẻ mặt hung thần ác sát: “Cuối cùng là có hay không.”

Ưng lão run giọng nói: “Lão hủ… cũng không dám khẳng định.”

“Phế vật!” Dương Khai mắng một tiếng, năm quần áo hắn, ném hắn ra ngoài. Ưng lão hét thảm một tiếng, bay ra ngoài ba trăm trượng rồi bỗng nhiên nổ tung ở không trung.

Xâm chiếm Đại Hoang tinh vực, đầu sỏ gây nên là Hoàng Tuyền tông. Mà tông chủ Hoàng Tuyền tông lại là đầu sỏ trong đầu sỏ, Dương Khai đương nhiên muốn tìm hắn tính sổ. Đáng tiếc nơi này cũng không thấy bóng dáng của tên kia.

Nhưng cũng không sao, đây chỉ là trận phản kích đầu tiên của Hằng La tinh vực. Chỉ cần tông chủ Hoàng Tuyền tông còn ở Hăng La tinh vực, sớm muộn cũng có ngày tìm ra hắn.

Mà tại lúc này, phía Tinh hà tích hẳn cũng đã động thủ rồi. Bên kia được Tô Nhan dẫn dắt, nghĩ thấy Tinh hà tích cũng lấy không ra được bất ngờ gì.

Cùng lúc đó, thông đạo của hai địa tinh vực bị Dương Khai phái người nhà Lệ giao trấn thủ. Đại Hoang tinh vực đừng mơ tưởng có được trợ giúp gì từ bên kia, càng đừng mơ tưởng thoát khỏi Hằng La tinh vực.

Sở dĩ chờ ở chỗ này mười ngày, chủ là vì Dương Khai muốn một lưới bắt hết tất cả sào huyệt, không buông tha bất cứ kẻ địch nào. Hắn và Lưu Viêm có thể đánh thẳng về phía trước, nhưng Di Khí sào huyệt có quy mô quá lớn, nếu không có số lượng người tương ứng giúp đỡ, nhất định sẽ có cá lọt lưới.

Hiện tại không giống vậy, hai người mạnh nhất của Di Khí sào huyệt một chết một bị thương. Toàn bộ Di Khí sào huyệt đều bị người của mình bao vây. Đại Hoang tinh vực và những tinh đạo này muốn thoát ra từ nơi này thực giống như người si nói mộng.

Tiếng đánh giết không ngừng truyền đến. Dương Khai cúi đầu, liếc mắt quan sát Giang Tuyết Tùng, trong mắt hiện lên một tia chắn ghét, cất lời: “Có tình báo nào hữu dụng với ta nói nghe một chút. Có thể thưởng cho ngươi một cái chết thống khoái.”

Bọn họ vừa truyền tống đến, thuỳ đỉnh đầu buông xuống một mảng lam quang nhu hoà, che kín bọn họ.

Sắc mặt Vương Trường Sinh khẽ biến, hắn nhìn thấy thần sắc Lâm Hữu Hân như thường, lúc này mới yên lòng.

“Đây là kiểm tra xem ngươi có phải là dị tộc biến thân hay không, tránh để bọn đạo chích xâm nhập tổng đàn của bản cung.”

Ông lão áo bào vàng giải thích.

Không qua bao lâu, lam quang tản đi. Cửa lớn thahcj thất chợt sáng lên một trận lam quang chói mắt. Cửa chợt mở ea, năm người ông lão áo bào vàng lần lượt đi ra ngoài

Sau khi xuyên qua một hành lang thật dài, bọn họ xuất hiện trong một toà đại điện rộng mở sáng ngời. Vương Trường Sinh nhìn ra ngoài đại điện, quần sơn trùng điệp, cung điện lầu các, cổ thụ quái đằng, đoá đoá mây trắng.

Ra khỏi đại điện, ông lão áo bào vàng và Lâm Hữu Hân đều đánh một đạo pháp quyết lên một mặt pháp bàn, tựa như đang bẩm báo trước với cao tầng.

Ông lão áo bào vàng lấy ra phi chu màu vàng, năm người lục tục nhảy lên.

Kim quang chợt loé, phi chu màu vàng hoá thành một đạo độn quang kim sắc phá không mà đi. Bay về hướng tây bắc.

Một lát sau, phi chu màu vàng dừng trên một toà quảng trường đá chiếm diện tích vạn mẫu. Phía trước có một cầu thang đá thật dài, điểm cuối là một toà cung điện màu lam khí thế. Trên cột đá thô to khắc đồ án người tu tiên hàng yêu phục ma.

Cửa lớn rộng mở, hai kiện vệ sĩ kim giáp cao hơn mười trượng canh giữ ở cửa. Toàn thân vệ sĩ kim giáp có kim quang lập loè, hiển nhiên là khôi lỗi thú.

Trên bảng hiệu có viết ba chữ cái to “Tổ sư điện”, không ngừng loé ra linh quang.

“ Đệ tử Triệu Kiều cầu kiến hai vị chưởng môn sư bá. Có hai vị tu sĩ phi thăng từ dưới hạ giới, Lâm sư tỷ và Lâm sư đệ tự mình xâm nhập Huyền Quang đảo, không biết có ý định gì.”

Ông lão áo bào vàng cúi người hành lễ với Tổ sư điện, nghiêm mặt nói.

“Nói bậy, chúng ta phụng mệnh lão tổ tông truy bắt hung thủ sát lại Thất đệ, không phải tự tiện xâm nhập Huyền Quang đảo. Thỉnh chưởng môn sư bá minh giám.”

Lâm Hữu Hân biện giải.

“Hai vị tu sĩ phi thăng từ hạ giới? Đã gần vạn năm nay không có tu sĩ phi thăng từ hạ giới rồi!”

Thanh âm ôn hoà của người nam chợt truyền ra từ Tổ sư điện. Vừa dứt lời, một người nam dáng người khôi ngô mặc áo bào lam đi ra từ Tổ sư điện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận