Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4637: Gặp lại cổ cự nhân (1)

“Hy vọng thế! Nếu không phải Nhân tộc, Tinh Hỏa tộc cùng Dạ Xoa tộc, chúng ta cũng không đến mức lưu lạc đến tình trạng này.”

Bặc Hạo thở dài nói.

“Một ngày nào đó, chúng ta sẽ Đông Sơn tái khởi, đến lúc đó, nhất định phải làm bọn họ trả giá thê thảm nặng nề.”

Bặc Châu mặt đầy sát ý.

Bặc Hạo lắc đầu nói: “Bỏ đi, không có tu sĩ Đại Thừa, chúng ta vẫn là ở lại Man Hoang Chi Địa đi! Quân tử báo thù mười năm không muộn, chúng ta không phải quân tử, ngàn năm vạn năm cũng chờ được nổi, các ngươi là tương lai của Tích tộc, không thể xảy ra chuyện.”

Bặc Châu từ trong lòng lấy ra một tấm pháp bàn màu lam nhạt, đánh vào một pháp quyết, hưng phấn nói: “Đám người phu quân phát hiện một con Thanh Lôi Sư bậc bảy, có lẽ có Hấp Lôi Châu bậc bảy.”

“Thanh Lôi Sư bậc bảy!”

Bặc Hạo có chút động lòng. Lão nghĩ một chút, phân phó: “Liên hệ đám người Dịch đạo hữu, hy vọng có thể đạt được Hấp Lôi Châu bậc bảy, chúng ta độ kiếp sẽ thoải mái chút.”

Không có Hấp Lôi Châu bậc bảy, đại thiên kiếp lần thứ năm, lão nhất định phải chết không thể nghi ngờ, bảo vật độ kiếp cấp cao của Tích tộc không ở trên tay bọn họ, mà là ở trên người Dịch Hâm, thân sơ có khác biệt.

“Vâng, lão tổ tông.”

Bặc Châu đáp ứng.

Mấy ngày sau, Bặc Hạo dẫn theo ba tu sĩ Hợp Thể xuất phát, đi săn giết Thanh Lôi Sư bậc bảy.

...

Một hẻm núi hẹp dài, trên mặt đất phân tán không ít đá vụn.

Vương Trường Sinh và Vương Lân chậm rãi tiến lên, vẻ mặt đầy nét đề phòng.

Lam Phúc Không không dám tới quá gần, không biết sào huyệt của Bích U Mãng, kinh động Bích U Mãng, hắn căn bản không chạy ra được.

Như vậy, Vương Trường Sinh chỉ có thể tìm kiếm ở nơi Bích U Mãng từng xuất hiện, đáng tiếc Vương Thôn Thiên không ở đây, bằng không tiện hơn rất nhiều.

...

Vương Trường Sinh đi Vạn Linh môn tìm Công Tôn Ưởng cùng Lưu Nhất Long, muốn tìm bọn họ hỗ trợ, đáng tiếc bọn họ đều đã ra ngoài, Tống Vân Long đang bế sinh tử quan, Vương Trường Sinh chỉ có thể một mình đi một chuyến.

Trước kia có Vương Thôn Thiên, Vương Trường Sinh còn không biết là cái gì, bây giờ Vương Thôn Thiên không ở bên người, Vương Trường Sinh mới phát hiện Vương Thôn Thiên quan trọng.

Hắn lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi Lam Phúc Không phát hiện Bích U Mãng, lấy đây là trung tâm, tra xét rõ ràng, tạm thời chưa phát hiện Bích U Mãng.

Bảo vật tương tự Định Long Bàn, Vương Trường Sinh không luyện chế được, bằng không cũng không cần lao lực như vậy.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mơ hồ xen lẫn tiếng rồng gầm, truyền vào bên tai bọn họ.

Trong lòng Vương Trường Sinh cả kinh, ngoài thân nở rộ hào quang màu lam, hóa thành một đạo độn quang màu lam, hướng về ngọn nguồn thanh âm bay đi.

Không qua bao lâu, hắn xuất hiện ở trên một ngọn núi cao ngất trong mây, sườn núi nổ tung ra, lượng lớn đá vụn từ trên núi lăn xuống.

Vương Mộng Ly đứng ở chân núi, khóe môi nhếch lên nụ cười nồng đậm, dưới chân của nàng có một con chuột khổng lồ toàn thân màu vàng, đầu con chuột khổng lồ vỡ ra một vết thương, máu chảy không ngừng, khí tức hoàn toàn không còn.

“Chủ nhân, Tầm Bảo Thử bậc sáu thượng phẩm! Lão đại khẳng định rất thích.”

Vương Mộng Ly cười khanh khách. Nàng trước mắt là Luyện Hư trung kỳ, sau khi hóa thành hình người, thần thông mạnh hơn, Tầm Bảo Thử bậc sáu thượng phẩm rất nhanh đã bị nàng tiêu diệt.

Lão đại nàng nói là Vương Thôn Thiên, cắn nuốt yêu thử cấp cao, đối với Vương Thôn Thiên tiến cấp có lợi ích nhất định.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, thu hồi xác Tầm Bảo Thử, hắn còn cho rằng Vương Mộng Ly đã phát hiện Bích U Mãng, không ngờ là một con Tầm Bảo Thử bậc sáu thượng phẩm.

Vương Mộng Ly nhanh như vậy đã giải quyết Tầm Bảo Thử bậc sáu thượng phẩm, không hổ là hậu duệ chân linh.

Lại là một tiếng nổ đinh tai nhức óc, một ánh lửa màu đỏ phóng lên trời, cực kỳ bắt mắt.

Vương Trường Sinh vội vàng bay về phía chỗ ánh lửa màu đỏ, Vương Lân và Vương Mộng Ly vội vàng đi theo.

Một thung lũng nhỏ ba mặt là núi, mặt đất có nhiều cái hố khổng lồ dâng lên ngọn lửa, Vương Thiền đứng ở một bên, một con báo thật lớn toàn thân màu đỏ nằm ở trên mặt đất, ngoài thân không có chút vết thương nào, khí tức hoàn toàn không còn, thần hồn của nó đã bị Vương Thiền nuốt lấy.

Cuối thung lũng có một cửa hang thật lớn, không thấy rõ tình huống bên trong.

Vương Trường Sinh có chút thất vọng, lại là phát hiện yêu thú khác.

Vương Trường Sinh thu hồi xác con báo màu đỏ, Vương Thiền đi vào hang núi, phát hiện hơn mười cây Ly Hỏa Thảo, tuổi cao nhất hai vạn năm, thấp nhất cũng hơn tám ngàn năm, hắn đào đi toàn bộ Ly Hỏa Thảo, đi ra ngoài.

“Xem ra cần đổi một cái biện pháp mới được, bằng không không biết phải tìm tới khi nào.”

Vương Trường Sinh lẩm bẩm, phất tay áo, Kim Cương Trùng lấy hàng vạn để tính bắn ra, chúng nó không có chút sinh cơ, rõ ràng là con rối thú.

“Đi.”

Vương Trường Sinh quát khẽ một tiếng, mấy vạn con Kim Cương Trùng hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán, tìm kiếm Bích U Mãng.

Thần thức của hắn bám vào trên thân Kim Cương Trùng, như vậy tiết kiệm thời gian tiết kiệm sức lực, chỗ thiếu hụt là cần tiêu hao lượng lớn thần thức.

Vương Trường Sinh lấy ra thuyền Thanh Loan, chở ba người bọn Vương Lân, hướng về nơi xa bay đi, tốc độ cũng không nhanh.

Một ít con rối Kim Cương Trùng bị yêu thú cấp cao tiêu diệt, Vương Trường Sinh cũng không đau lòng, dù sao những con rối này cấp bậc không cao, là vật phẩm tiêu hao, cũng là một loại con rối tầm bảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận