Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1917: Tính toán của Diệp Hải Đường

“Điền sư muội, ngươi nghỉ ngơi trước cho khỏe, ta đưa bộ phi kiếm này cho Thanh Sơn đi, hắn khẳng định sẽ rất vui.”

Vương Trường Sinh nói một tiếng với Tử Nguyệt tiên tử, cuốn tay áo, thu hồi chín thanh Thanh Ly kiếm, bước nhanh chạy ra bên ngoài.

Tử Nguyệt tiên tử mỉm cười, nếu không phải biết Vương Thanh Sơn là cháu Vương Trường Sinh, Tử Nguyệt tiên tử còn tưởng Vương Thanh Sơn là cháu ruột Vương Trường Sinh!

Vương Trường Sinh mỗi lần luyện chế cả bộ phi kiếm cho Vương Thanh Sơn, đều rất kích động, cao hứng hơn so với chính hắn có được cả bộ pháp bảo.

...

Nơi sân vườn yên tĩnh nào đó, Vương Thanh Sơn đang nói cái gì đó với Diệp Hải Đường.

“Thanh Sơn biểu ca, tâm ý ta đã quyết, ta có thể giúp đỡ, ngươi mang theo ta đi cùng đi! Ta muốn tham dự vào.”

Diệp Hải Đường vẻ mặt kiên định. Nàng sau khi luyện hóa linh bảo Bách Quỷ Chu, lúc này mới quay về Thanh Liên đảo.

Chuyến đi Trấn Tiên tháp, Vương gia đạt được mấy viên yêu đan âm thú cấp bốn, Vương Thanh Kỳ giúp nàng luyện chế thành Hoàng Tuyền Đan.

Diệp Hải Đường tính theo Vương Thanh Sơn cùng đi Bắc Cương, thứ nhất điều tra rõ hung thủ giết hại Diệp Ngọc Đồng, suy yếu uy lực của tâm ma; Thứ hai du lịch một lần, mượn nó hóa giải bình cảnh.

“Tâm ý ngươi đã quyết, vậy theo ta cùng đi Bắc Cương đi! Nhưng lời xấu nói ở phía trước, ngươi phải nghe theo chỉ huy, không được làm bừa, chúng ta tạm thời không thể trêu vào Cửu U tông.”

Vương Thanh Sơn vẻ mặt ngưng trọng. Hơn trăm năm trước, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi Bắc Cương tu tiên giới một chuyến, chưa tra được bất cứ manh mối nào, ngược lại bị phó tông chủ Cửu U tông đánh bị thương nặng, điều dưỡng mấy chục năm mới khỏi hẳn.

“Đây là tất nhiên, ta sẽ không làm bậy.”

Diệp Hải Đường lập tức đáp ứng, cho dù Vương Thanh Sơn không nói, nàng cũng sẽ không làm bừa.

Vương Thanh Sơn đột nhiên cảm ứng được cái gì, từ trong tay áo lấy ra một tấm đưa tin, đánh vào một pháp quyết, giọng nói vui sướng của Vương Trường Sinh chợt vang lên: “Thanh Sơn, cả bộ phi kiếm luyện chế ra rồi, ta đưa tới cho cháu.”

“Đa tạ cửu thúc, cháu mở cửa cho ngài.”

Vương Thanh Sơn giãn mặt ra cười, sải bước đi đến cửa sân.

Diệp Hải Đường thấy một màn như vậy, vẻ mặt đầy hâm mộ. Vương Trường Sinh không có khả năng luyện chế pháp bảo cho toàn bộ hậu bối, luyện khí quá lãng phí thời gian, luyện chế một món pháp bảo nhanh mà nói, cũng cần một năm tới năm rưỡi, chậm mà nói, mười năm tám năm cũng là chuyện rất bình thường.

Bản mạng pháp bảo của tu sĩ cấp cao Vương gia, đều là đến từ Trấn Hải tông, non nửa là Vương Thanh Thiến hỗ trợ luyện chế.

Diệp Hải Đường còn chưa có bản mạng pháp bảo. Nghiêm khắc mà nói, ánh mắt của nàng tương đối cao, pháp bảo bình thường chướng mắt, nàng tính thu thập thêm một ít tài liệu, mời Vương Trường Sinh hỗ trợ luyện chế một bộ pháp bảo.

Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh đi vào. Hắn lấy ra một cái hộp kiếm màu xanh dài hai thước, trên hộp kiếm có khắc mấy đóa hoa sen màu xanh.

Vương Thanh Sơn đón hộp kiếm màu xanh bằng hai tay, mở ra hộp kiếm, bên trong có chín thanh phi kiếm xanh thẳm.

Chín cây phi kiếm màu xanh tựa như cảm ứng được cái gì, lục tục bay lên, phát ra từng tràng tiếng kiếm ngân trong vắt vang dội, vòng quanh Vương Thanh Sơn bay lộn không ngừng.

“Đa tạ, cửu thúc. Cháu rất thích bộ phi kiếm này.”

Vương Thanh Sơn mừng rỡ như điên, liên thanh cảm ơn.

“Người một nhà không nói lời hai nhà, có bộ phi kiếm này bên người, thực lực của cháu sẽ đề cao không ít. Nhưng cháu phải nhớ, núi cao còn có núi cao hơn, đừng tưởng cháu là kiếm tu thì vô địch. Từ xưa đến nay, có nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi chết ở trên sự kiêu ngạo?”

Vương Trường Sinh vẻ mặt ngưng trọng, đầy sự quan tâm.

Thực lực cá nhân của Vương Thanh Sơn là khá mạnh, cái này không đại biểu hắn vô địch cùng cấp. Trước chuyến đi Bắc Cương, Vương Trường Sinh cũng có chút bành trướng, cho rằng mình cùng Uông Như Yên liên thủ, hiếm có địch thủ, sự thật cho bọn họ một cái tát hung hăng, nếu không phải có Trấn Hải Viên, bọn họ đã chết.

Vương Thanh Sơn bước vào tu tiên giới tới nay, thua ít thắng nhiều, thiên tài tuấn kiệt hắn đụng phải không phải đặc biệt nhiều, thực sự gặp được cao thủ môn phái lớn, Vương Thanh Sơn chưa chắc có kết cục tốt.

“Cháu nhớ rồi, đa tạ cửu thúc.”

Vương Thanh Sơn gật đầu đáp ứng. Vương Trường Sinh không biết hắn có hai kiện linh bảo, Vương Thanh Sơn cũng không kiêu ngạo, chuyến đi Trung Nguyên tu tiên giới, hắn đánh bại không ít tuấn kiệt trẻ tuổi, cũng thua vài vị trẻ tuổi tuấn kiệt, ai khác không nói, hắn không thể đánh bại Chu Vân Tiêu.

Trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhìn về phía Diệp Hải Đường, cười nói: “Hải Đường, chờ cháu tiến vào Nguyên Anh kỳ, bác cũng luyện chế cho cháu một bộ pháp bảo.”

Diệp Hải Đường là một người tu tiên duy nhất tu luyện công pháp thiên phẩm của Vương gia, cũng là tộc nhân trình độ bày trận cao nhất, Vương Trường Sinh rất coi trọng Diệp Hải Đường.

“Cảm ơn bác, cháu tính theo Thanh Sơn biểu ca đi Bắc Cương, điều tra hung thủ giết hại đệ đệ.”

Vương Trường Sinh khẽ thở dài một hơi, dặn dò: “Bắc Cương không thể so với Nam Hải, thế lực chúng ta ở Bắc Cương không mạnh, các cháu cẩn thận một chút. Tây Môn thẩm có không ít người quen ở Bắc Cương, các cháu phải thỉnh giáo nàng ấy nhiều hơn, đừng liều lĩnh. Cũng đợi nhiều năm như vậy rồi, cũng không ngại chờ thêm một đoạn thời gian. Tóm lại, an toàn của các cháu quan trọng nhất.”

“Biết rồi, cửu thúc (bác).”

Vương Thanh Sơn và Diệp Hải Đường lập tức đáp ứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận