Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1425: Kịch chiến cùng Thạch Phách (1)

Thạch Phách lộ vẻ mặt vui mừng, thạch thất chợt chớp động hẳn lên. Một trận tiếng rống quái dị từ trong lòng hắn truyền đến.

Hắn nhíu đầu mày, lấy ra một cái hải mã pháp khí, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Một thanh âm thất kinh của nam chợt vang lên: “Bát thúc tổ, đại sự không ổn rồi, Nhân tộc tu sĩ giết tới cửa rồi.”

Băng viên tộc cũng phái người tham chiến, Nhân tộc tu sĩ đây là muốn giết gà doạ khỉ.

Hắn vội vàng thu hồi đan dược, nhanh chóng đi ra ngoài.

Không qua bao lâu, Thạc Phách liền lao ra khỏi đại điện, một lớp màn tuyết trắng che kín cả toà Băng mãng đảo. Đủ mọi màu sắc linh quang đang sáng lên ở trên trời cao, nện lên trên lớp màn tuyết trắng, giống như phòng pháo hoa vậy.

Bên ngoài Băng mãng đảo, một đoàn vân đoàn lớn hơn mười trượng đang lơ lửng ở trên trời cao. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở trước mặt Lý Cảnh. Vương Minh Nhân là Tây Môn Phượng cùng năm kkd tu sĩ khác đứng ở phía sau bọn họ.

Băng viên tộc có năm toà đảo có linh mạch bậc bốn, tạo thành một vòng tròn. Một toà đảo nhỏ bị tập kích, những đảo nhỏ khác rất nhanh sẽ đến trợ giúp, địch thủ khó công.

Trần Kiền chia đội ngũ thành năm đội nhỏ, hai Nguyên Anh hầu kỳ tu sĩ vây công Băng viên đảo. Mười một Nguyên Anh tu sĩ khác chia làm bốn đội, hai Nguyên Anh tu sĩ trung kỳ một đội. Còn lại chín Nguyên Anh tu sĩ chia làm ba đội. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên và Lý Cảnh cùng một đội.

Băng viên tộc tinh thông pháp thuật hệ băng, công pháp của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không khắc chế được Băng viên tộc. Lý Cảnh tu luyện là công pháp hệ hoả, hẳn chủ động đưa ra yêu cầu chung đội với Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng là người Vương Trường Sinh chỉ tên, đi theo Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh cũng có thể bảo hộ bọn họ chu toàn. Nếu đi theo Nguyên Anh tu sĩ khác, thì chưa nhất định.

Lý Cảnh là phó cung chủ Nhật cung của Nhật Nguyệt cung. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không dám sử dụng công pháp có thần thông linh thuật.

Lý Cảnh cũng không nghĩ nhiều, địa phẩm công pháp mới có linh thuật. Có chút địa phẩm công pháp linh thuật đi kèm là linh thuật phụ trợ. Ví dụ như chạy trốn hoặc là ẩn thân, cũng không phải toàn bộ linh thuật của địa phẩm công pháp đều là linh thuật công kích.

Uông Như Yên ngồi xếp bằng ở trên vân đoàn, mười ngón tay chậm rãi gảy cầm huyền. Một đạo lại một đạo phong nhận cỡ lớn từ cầm huyền bắn ra, giống như mưa sao sa đánh về phía Băng mãng đảo.

Hai tay Lý Cảnh nâng lên, ở phía sau hắn, có một khoả quang cầu màu vàng lớn bằng cái hang, tản mát ra một cỗ sóng nhiệt ngập trời. Đám người Vương Minh Nhân cách một lớp lin quang hộ thể, vẫn cảm nhận được cỗ sóng nhiệt kinh người. Hư không cũng có chút không chịu nổi cỗ sóng nhiệt này.

“Đi.”

Cùng với một tiếng hạ xuống của Lý Cảnh, mấy trăm khoả quang cầu màu vàng lớn bằng cái hang, giống như mưa sao băng đập vào hướng Băng mãng đảo,

Quang cầu màu càng tới gần cách mặt biển mười trượng, một mảng lớn nước biển nháy mắt nổi lên.

Rậm rạp quang cầu màu vàng nện lên mặt trên lớp tuyết trắng, bộc phát ra từng mảng lớn sương mù. Lớp màn tuyết trắng toát ra từng đợt khói nhẹ.

Hơn nửa ánh sánh màu tuyết trắng biến thành màu vàng. Bên ngoài lớp màn hiến hình thành màu sắc trong suốt, tuỳ thời tán loạn.

Sắc mặt Thạch Phách trầm xuống, ba Nguyên Anh tu sĩ vây công Băng mãng đảo, phiền toái rồi.

“Lập tứ đưa tin về trong tộc, thỉnh cầu trợ giúp.”

Thạch Phách hạ lệnh cho tộc nhân, trên Băng mãng đảo có truyền tống trận, có thể truyền tống đến các đảo nhỏ khác để báo tin.

“Bát thúc tổ, tin tức mới nhất, bảy đảo nhỏ khác cũng bị người tu tiên Nhân tộc công kích, không có dư viện binh.”

Băng viên tộc có cả thảy mười Nguyên Anh kỳ, không phải tất cả đều ở trong tộc. Hai Nguyên Anh kỳ ở tiền tuyến, một gã Nguyên Anh kỳ du lịch ở bên ngoài. Có bảy Nguyên Anh kỳ ở lại tổ địa, sáu gã Nguyên Anh kỳ phòng thủ năm toà đảo nhỏ có đại hình linh mạch bậc bốn, có chút quá sức.

Thạch Phách nghe xong lời này, sắc mặt trở nên rất khó coi. Nói như vậy, Băng viên tộc không phải dữ nhiều lành ít?

“Mọi người rút về Băng viên đảo, mang linh dược đều mang đi. Có thể mang đều mang, mang không được thì để lại.”

Thạch Phách trầm giọng dặn dò, tu sĩ Nhân tộc áp dụng sách lược chia ra đánh, chỉ cần hắn bám trụ được một đoạn thòi gian, Băng viên đảo sẽ có khả năng bị luân hãm.

Băng viên đảo là tổ địa của Băng viên tộc, không dễ dàng để mất đi. Chỉ cần tộc nhân Nguyên Anh kỳ hoàn hảo không tổn hại gì, những thứ này ngày sau có thể cướp về. Nếu Nguyên Anh kỳ tộc nhân bị giết sạch, những thứ này cũng không giữ được.

“Bát thúc tổ, tài nguyên tu tiên trên Băng mãng đảo cũng không ít. Cứ như vậy tặng cho tu sĩ Nhân tộc sao?”

Một viên hầu cả vật thể màu trắng cẩn thận hỏi, khác các Yêu tộc khác là, Băng viên tộc Kim Đan kỳ cũng có thể nói tiếng Nhân tộc.

“Nếu Băng viên đảo rơi vào tay địch thủ, bảo vệ cho Băng mãng đảo có lợi ích gì. Các ngươi lập tức thu thập đồ vật, mau chóng rút lui khỏi nơi này, Lão phu cầm chân bọn họ.”

Thạch Phách nói xong lời này, hoá thành một đạo độn quang màu trắng, bay ra ngoài.

Bên ngoài thân hắn toát ra một mảng lớn lông tơ, trong nháy mắt hoá thành một cự viên màu trắng cao năm trượn, trong mắt cũng là màu trắng, nhe răng trợn mắt.

Rống!

Một tiếng quái rống đinh tai nhức óc vang lên, một cỗ âm ba màu trắng nhanh chóng bay ra.

Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Lý Cảnh nghe được tiếng quái hô, cảm giác màng tai có chút đau đơn. Đám người Vương Minh Nhân chỉ cảm thấy đầu trướng choáng váng, đứng đều đứng không vững, cả người vô lực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận