Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2657: Huyền thiên tiên đằng (2)

“Đây là…”

Diệp Hải Đường hơi sửng sốt, vẻ mặt khiếp sợ.

“Hình như là một di chỉ hiện thế, hẳn là Vương Hâm làm ra.”

Uông Như Yên ngạc nhiên lẫn vui mừng nói.

Khe hở càng lúc càng lớn, lượng lớn nước biển ùa vào bên trong khe hở. Nước biển bị chèn ép, làm cho một ít yêu thú cấp thấp bị ép chết, nước biển biến thành đỏ như máu.

Nửa khắc đồng hồ sau, một toà đảo có ngoại hình giống một quả hồ lô xuất hiện trên mặt biển. Nước biển kịch liệt quay cuồng, nhấc lên từng đợt sóng cao, giống như sóng thần vậy.

Bốn người Vương Trường Sinh bay về hướng đảo nhỏ, Vương Hâm nghênh diện bay tới.

“Sao lại thế này? Đây à nơi nào?”

Vương Trường Sinh tò mò hỏi.

“Một nơi tên là tổng đàn Thiên Hồ tông, có một khối Linh nhãn ngọc và mười khối Tụ linh thạch duy trì trận pháp. Còn có nửa khối Không nguyệt thần tinh. Nếu không đã sớm hiện thế.”

Vương Hâm vừa nói vừa lấy ra một hộp ngọc màu vàng tinh mỹ đưa cho Vương Trường Sinh.

“Một khối Linh nhãn ngọc! Mười khối Tụ linh thạch! Nửa khối Không nguyệt thần tinh!”

Diệp Hải Đường hít một ngụm khí lạnh, khiếp sợ không thôi.

Có mấy thứ này, đại trận hộ tộc của Vương gia sẽ càng mạnh. Nếu gặp phải cường địch, còn có thể vận dụng trận pháp, giấu Thanh Liên đảo vào hư không, tránh né tai hoạ.

Vương Trường Sinh lộ vẻ vui sướng, nhận lấy Linh nhãn ngọc và Tụ linh thạch. Lần này có thu hoạch không nhỏ.

“Anh Kiệt, ngươi lập công rồi. Trờ về Đông Ly giới, cho ngươi năm phần linh vật trợ ngươi kết anh.”

Tâm tình Vương Trường Sinh tốt, đồng ý nói.

Nếu không phải Vương Anh Kiệt tìm được một tấm bản đồ cũ nát. Bọn họ cũng không cách nào tìm được nơi này. Không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, tìm được tổng đàn của Thiên Hồ tông.

Căn cứ theo điển tịch ghi lại, Thiên Hồ tông từng là đaị phái đệ nhất Thiên Hồ giới, tổng đàn không biết tung tích nơi đâu.

Hặn vận dụng thần thức, cẩn thận quét khắp toà đảo, cũng không phát hiện yêu thú bậc năm.

“Đúng rồi, ta phát hiện một gốc hồ lô kỳ quái. Tu sĩ Thiên Hồ tông lợi dụng Cửu giao toả linh cấm bảo hộ vật ấy. Không biết là cái gì.”

Vương Hâm nói xong, bay về hướng đảo nhỏ, bốn người Vương Trường Sinh theo sát phía sau.

Không qua bao lâu, bọn họ dừng trước một gốc hồ lô.

“Cửu giao toả linh cấm? Đây là một trong mười đại cổ cấm, đây là linh thực gì? Lại có thể khiến cho Thiên Hồ tông phải bày ra trận này thủ hộ?”

Diệp Hải Đường đầu đầy mờ mịt, hai mắt không ngừng đánh giá cây hồ lô phía trước.

“Căn cứ theo điển tịch ghi lại, Thiên Hồ tông bị diệt mấy vạn năm trước. Gốc hồ lô này tuyệt đối không phải là linh thực tầm thường.”

Uông Như Yên phân tích, nàng không có nhiều hiểu biết với linh thực.

“Sẽ không phải là Huyền thiên tiên đằng chứ!”

Vương Trường Sinh nhíu mày, nói ra một cái giả thiết thật lớn.

Thời điểm dị giới vừa xuất hiện, linh thực đầu tiên được sinh ra mới có thể lấy danh hiệu Huyền thiên làm tên. Linh hoa hoặc linh quả nó sinh ra có thần thông nghịch thiên, không nằm trong pháp tắc thiên địa. Nhưng loại linh thực này thời kỳ chín rất dài, có thể tới mấy chục vạn năm, hoặc mấy vạn năm. Một khi quả chín, chỉ có thời gian mấy ngày để ngắt, sau đó linh quả sẽ biến mất. Quan trọng nhất là nuôi dưỡng Huyền thiên linh thực có khó khăn rất cao. Chu kỳ bồi dưỡng cực kỳ dài, lại mười phần quý hiếm.

Nếu là linh thực thông thường, Thiên Hồ tông cũng không cần dùng một trong mười đại cổ cấm Cửu giao toả linh cấm để bảo hộ.

“Trước sửa chữa cấm chế trên đảo, sau đó chúng ta chậm rãi cướp đoạt tài nguyên nơi đây.”

Tâm tình Vương Trường Sinh kích động, dặn dò.

Dù sao cả toà đảo nhỏ này cũng là của bọn họ, không cần sốt ruột, có thể chậm rãi thu thập tài nguyên.

Vương Hâm và Diệp Hải Đường hoá thành hai đạo độn quang phá không mà đi, bay về hướng Huyền Hồ điện.

Không tới nửa khắc đồng hồ sau, cả toà đảo nhỏ kịch liệt rung động. Một lớp màn hình màu xanh xuất hiện giữa không gian trống rỗng, che kín cả toà đảo nhỏ.

Góc tây bắc đảo nhỏ, tại một toà cự phong trên hẹp dưới rộng. Nơi này có ngoại hình rất giống một quả hồ lô.

Chân núi có một tấm bia đá màu xanh mọc đầy rêu xanh, mơ hồ có thể nhìn ra hai chữ “Thanh Hồ”. Ký tự thứ ba quá mức mơ hồ, đã không thể thấy rõ.

Một toà cự tháp màu xanh cao hơn trăm trượng đứng vững trên đỉnh núi. Trên thân tháp mọc đầy mạn đằng màu xanh, linh quang ảm đạm. Cửa lớn rộng mở, nơi này là Tàng kinh các của Thiên Hồ tông.

Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Vương Anh Kiệt đang xem xét điển tịch, tăng thêm hiểu biết đối với Thiên Hồ tông.

Vương Anh Kiệt đứng bên cạnh một cái giá cao lớn, mi tâm dán một tấm ngọc giản màu xanh. Trên giá bày ra lượng lớn ngọc giản, tích đầy tro bụi.

“Tìm được rồi, lão tổ tông, tìm được rồi. Thật sự là Huyền thiên tiên đằng, ngài đoán không sai.”

Tay Vương Anh Kiệt cầm một tấm ngọc giản, kích động nói.

Vương Trường Sinh bước một bước dài đến bên người Vương Anh Kiệt, tiếp nhận ngọc giản, nhập thần thức vào trong.

Dựa theo điển tịch ghi lại, ước chừng chín vạn năm trước, chấp pháp trưởng lão của Thiên Hồ tông từ một tiểu thế giới lấy được gốc Huyền thiên tiên đằng này, di chuyển đến Thiên Hồ tông. Lúc ấy Huyền thiên tiên đằng gần như chết héo, Thiên Hồ tông hao phí lượng lớn tài nguyên tu tiên mới có thể cứu sống Huyền thiên tiên đằng. Hơn nữa bày ra Cửu giao toả linh cấm bảo vệ Huyền thiên tiên đằng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận