Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 196: Uông Hoa Sơn

Vương Trường Sinh thẳng thắn lắc đầu, có thể đổi được sáu trăm cân Ô âm hàn thủy hắn đã thấy đủ.
Luyện khí tài liệu thuộc tính Âm, trên người hắn còn không ít. Nhưng của cải không nên lộ rõ, khó tránh làm người khác nhớ thương.
“Ta có hai viên Âm châu, muốn đổi một cuộn thanh sắc tàm ti và một khối Bích kim linh mộc.”
Uông Như Yên tiến lên hai bước, lấy ra hai cái hộp gỗ đưa cho Phương Mộc.
Phương Mộc vừa mở ra, thấy bên trong có hai viên châu màu đen lớn bằng quả trứng chim. Trong mắt lộ ra vài phần vui sướng, truy hỏi: “Vị tiên tử này, trên người ngươi có còn nguyên liệu nào khác có thuộc tính Âm không? Nguyên liệu luyện khí cũng được.”
Uông Như Yên lắc lắc đầu: “Đã hết, chỉ có hai viên Âm châu.”
Phương Mộc có chút thất vọng, quay đầu nhìn về những người khác.
Tài liệu những người khác lấy ra cũng không hợp ý Phương Mộc. Tư sĩ có thể cùng hắn trao đổi đếm trên đầu ngón tay.
“Phương mỗ sẽ trú tại Tụ tiên khách điếm. Nếu ai có linh dược hoặc nguyên liệu luyện khí thuộc tính Âm, có thể đến Tụ tiên khách điếm tìm ta. Thù lao tuyệt đối sẽ không làm cho các ngươi thất vọng.”
Phương Mộc thâm ý sâu sắc nhìn Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, thu hồi tài liệu rời khỏi.
Phương Mộc đi rồi, Uông Như Yên tiến lên phía trước. Lấy ra một cái hộp gỗ màu xanh, một cái bình sứ màu lam và một tấm da thú màu vàng dài ba thước rộng hai thước.
“Trong hộp gỗ là Thiết anh sa, đây là nhị giai trung phẩm thuộc tính Thổ, trong bình sứ là tinh huyết của nhị giai trung phẩm Thử lang. Vơ luận là luyện khí hay là luyện đan chế dược, đều là nguyên liệu tốt. Còn đây là da của nhị giai trung phẩm Thử lang. Đổi lấy linh mộc ngoài ba trăm năm hoặc nhị giai tàm ti, nhị giai yêu đan thuộc tính Hoả cũng được.”
Triệu Cát lấy ra một viên nhị giai trung phẩm yêu đan thuộc tính Hỏa, đổi lấy ba món tài liệu mà Uông Như Yên lấy ra.
Đến phiên Vương Trường Sinh, hắn lấy ra hai thanh phi kiếm màu làm, rồi nói: “Hai thanh phi kiếm này đổi lấy nguyên liệu luyện khí thuộc tính Thủy.”
Hai thanh phi kiếm này là Vương Trường Sinh đoạt được lúc giết một vị tu sĩ Trúc cơ. Lai lịch bất chính, hắn không tiện sử dụng trước mặt người khác. Lỡ như bị người khác nhận ra, vậy rất phiền toái.
Phương Tử Hư dùng một hộp Nguyệt da và ba khối Hàn thiết thạch, đổi lấy hai thanh phi kiếm.
Sau khi hội trao đổi kết thúc, Vương Trường Phong để cho Vương Trường Tinh mang đồ ăn lên. Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.
Hơn một canh giờ sau, bữa tiệc tàn. Mọi người lục tục rời khỏi, về chỗ ở của mình.
Trở lại chỗ ở, Vương Trường Sinh vội vã lấy ra hồ lô màu đen chứa Ô âm hàn thủy. Đánh một đạo pháp quyết lên trên, một chất lỏng lạnh như băng màu đen tử trong đó bay ra.
Chất lỏng màu đen tản mát từng trận hàn khí lạnh thấu xương, nhiệt độ xung quanh hạ đi không ít.
Vương Trường Sinh vươn ra một ngón tay, dính một chút chất lỏng màu đen. Bên ngoài ngón tay xuất hiện một tầng băng mỏng.
“Không sai, có sáu trăm cân Ô âm hàn thủy này. Không cần tới ba năm, ta có thể tiến vào Trúc cơ tầng bốn.”
Vương Trường Sinh lẩm bẩm, vẻ mặt vui mừng.
“Quỳ thủy chân kinh” là trấn tông công pháp của đại môn phái. Chỉ cần có đủ linh vật phù trợ và Quỳ thủy chân sát chậm rãi cải thiện thể chất. Vương Trường Sinh tin tưởng, tốc độ tu luyện của hắn sẽ không chậm hơn tu sĩ song linh căn.
Hắn có chút tò mò về Phương Mộc, có thể lấy ra nhiều Ô ân hàn thủy như vậy.
Phương Mộc tuổi còn trẻ, đã là Trúc cơ tầng năm. Hơn nữa rất nhanh đã nhận ra hai gốc hắc sắc tiểu thảo, cũng có thể nói ra hoàn cảnh sinh trưởng của Huyền ân thảo. Sau lưng hắn còn đeo một cái quan tài, trên quần áo có hoa văn khô lâu.
Vương Trường Sinh đoán, Phương Mộc hẳn là đệ tử môn phái Ma đạo, hơn nữa còn là đệ tử tinh anh.
Nghe nói tu sĩ Ma đạo thích giết người đoạt bảo. Vương Trường Sinh cảm thấy vẫn nên rời xa Phương Mộc sẽ tốt hơn.
Hắn biến đổi pháp quyết, Ô âm hàn thủy vọt về phía hắn.
Cùng lúc đó, toàn thân hắn phát ra một trận lam quang chói mắt.
Ô âm hàn thủy vừa vào trong cơ thể, một cỗ hàn ý lạnh đến thấu xương đánh úp vào Vương Trường Sinh. Hắn không nhịn được lạnh run một cái.
Nửa tháng thời gian, rất nhanh đã trôi qua.
Đã đến ngày hội đấu giá mở, địa điểm tổ chức hội đấu giá là tại Bách bảo lâu. Trước cửa Bách bảo lâu xếp một hàng dài tu sĩ.
Muốn tham gia hội đấu giá lần này, phải giao nộp một trăm khối linh thạch làm phí vào.
Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong sớm đã đến Bách bảo lâu, giao nộp linh thạch. Nhận lấy hai cái lệnh bài đấu giá, thuận lợi tiến vào Bách bảo lâu.
Bách bảo lâu có ba tầng, đại sảnh đã được dọn dẹp sạch sẽ, dựng lên một đài cao hình tròn. Trên đài ao bày một chiếc ghế xanh biếc. Ở bốn phía của đài cao, bày ra mấy trăm chiếc ghế màu xanh, đều đã có người ngồi.
Lệnh bài Vương Trường Sinh cầm có số hai trăm hai mươi bảy, Vương Trường Phong có số hai trăm hai mươi tám.
Người tu tiên lục tục tiến vào Bách bảo lâu, người tu tiên trong hội trường dần dần nhiều lên.
“Cửu đệ, nhìn về phía lầu hai, Uông tiên tử của ngươi kìa.”
Vương Trường Sinh nghe được Vương Trường Phong truyền âm, ngẩng đầu nhìn, thấy được Uông Như Yên xuất hiện ở lầu hai.
Bên người Uông Như Yên có vài tu sĩ Uông gia. Đi ở phía trước là một người nam trung niên có sắc mặt hồng hào, khuôn mặt uy nghiêm.
Người nam trung niên mặc mãng bào màu tím, rõ ràng là tu sĩ Kim Đan.
Uông gia chỉ có một Kim Đan tu sĩ, không cần nghĩ nhiều, người nam trung niên chính là Uông Hoa Sơn.
“Uông Hoa Sơn! Hắn lại có thể tự mình đến đây.”
“Hắc hắc, Cửu đệ, không biết cha vợ của ngươi có tới không?”
Vương Trường Phong cười hắc hắc, truyền âm trêu ghẹo.
“Đại ca, ngươi không cần nói bậy. Bát tự còn chưa có viết đâu!”
Vương Trường Sinh cười khổ nói.
Vương Trường Phong cười khẽ một chút, truyền âm nói: “Thành sự tại nhân, ngươi không phải đã điều tra tốt rồi sao? Uông tiên tử không có hôn ước, nam lớn cưới vợ gái lớn gả chồng. Ta thấy các ngươi rất có tướng phu thê. Vương thêm ba nét thủy chính là uông, ngươi tu luyện chính là công pháp hệ Thủy. Duyên phận trời định nha!”
“Cửu đệ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ngươi cần phải nắm chắc cơ hội a! Tu tiên cũng không cần phải cô độc một mình, có song tu đạo lữ giúp đỡ lẫn nhau, tiên đạo cũng sẽ dễ đi hơn một chút. Nếu không phải Nhị muội mất tích, ta hẳn là cũng thành gia rồi. Trước khi mẹ ta qua đời, còn không quên nhắc tới hôn sự của ta. Tam thúc Tam thẩm cũng đã lớn tuổi, bọn họ đã sớm muốn ôm tôn tử. Điểm này không cần ta nói, ngươi chắc cũng rõ ràng rồi! Ngươi là nam nhân, ngươi không động thủ, chẳng lẽ đợi Uông tiên tử động thủ sao?”
Vương Trường Phong tận tình khuyên nhủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận