Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2311: Hạ màn (2)

Ánh mắt bọn họ dại ra, mơ mơ màng màng.

Chờ bọn họ khôi phục tỉnh táo, mười tám con giao long nước màu lam đã đến trước mặt bọn họ, kết hợp một thể, hóa thành một con rồng nước màu lam dài hơn ngàn trượng, đánh vào trên người Nhật Nguyệt Song Thánh.

Nhật Nguyệt Song Thánh giống như diều đứt dây, bay ngược đi. Hai người đều phun ra một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt hơi tái nhợt.

Rống!

Rồng nước màu lam tiếp tục lao vút tới, một bộ tư thế muốn xé bọn họ thành mảnh vụn.

Đỗ Húc và Phương Nguyệt tâm niệm khẽ động, loan đao màu bạc cùng bánh xe màu vàng nhất thời nở rộ hào quang màu bạc, kết hợp một thể, biến thành một đồ án Thái Cực hai màu vàng bạc lớn hơn trăm trượng, lao thẳng đến rồng nước màu lam.

Ngũ hành phù binh đang muốn công kích bọn họ, đỉnh đầu chợt sáng lên một đạo hào quang màu bạc, một hạt châu màu bạc to bằng quả trứng gà bỗng dưng hiện lên, hào quang màu bạc lóe lên, một quầng sáng màu bạc buông xuống, che kín thanh niên áo đỏ, thanh niên áo đỏ nhất thời bị cố định.

Ngoài thân Đỗ Húc cùng Phương Nguyệt nở rộ linh quang, hai bên kết hợp một thể, hóa thành một đồ án Thái Cực lớn mấy trượng, hướng thẳng đến Thanh Liên tiên lữ.

Đồ án Thái Cực một nửa bọc khí lạnh màu trắng, một nửa bọc ngọn lửa màu vàng, toát ra lượng lớn sương trắng.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bị dọa nhảy dựng, Nhật Nguyệt Song Thánh đây là muốn liều mạng? Tuy nói là luận bàn, nếu tu sĩ Hóa Thần không kịp cứu viện, nếu bọn họ bị giết, vì cái gọi là đại cục, tu sĩ Hóa Thần không có khả năng giết Nhật Nguyệt Song Thánh.

Bọn họ muốn tránh đi, hư không đỉnh đầu nổi lên một trận gợn sóng, một tòa tháp nhỏ hào quang màu vàng kim lấp lánh bỗng hiện lên, tòa tháp nhỏ màu vàng nháy mắt phóng to, hóa thành một tòa tháp khổng lồ màu vàng cao hơn trăm trượng, đỉnh tòa tháp khổng lồ có một quả cầu màu vàng, giống như một vầng mặt trời màu vàng.

Tòa tháp khổng lồ màu vàng buông xuống một mảng lớn hào quang màu vàng kim, che kín phạm vi nghìn trượng, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cảm giác trên vai có thêm một ngọn núi vạn trượng, không thể động đậy.

Đồ án Thái Cực tốc độ cực nhanh, nháy mắt đãn tới trước mặt Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Tránh cũng không được, ngoài thân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đồng thời bùng nổ ra hào quang màu lam chói mắt, một quả cầu ánh sáng màu lam nhạt bỗng hiện lên, bảo vệ bọn họ, chính là Thủy Nguyệt Huyền Quang, có thể bắn ngược đại bộ phận công kích, năng lực phòng ngự xem pháp lực kẻ làm phép mà quyết định.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều là Nguyên Anh hậu kỳ, phòng ngự của Thủy Nguyệt Huyền Quang có thể so với linh bảo phòng ngự.

Một tiếng trầm nặng vang lên, đồ án Thái Cực đánh ở trên Thủy Nguyệt Huyền Quang, Thủy Nguyệt Huyền Quang lõm xuống.

Đồ án Thái Cực chợt toát ra một mảng ngọn lửa màu vàng, đánh ở trên Thủy Nguyệt Huyền Quang, linh quang Thủy Nguyệt Huyền Quang ảm đạm đi không ít, bộ dáng có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Một tiếng sáo dồn dập vang lên, một làn sóng âm màu xanh từ Tịnh Trần Địch bay ra, lửa màu vàng lập tức tắt. Khí tức Vương Trường Sinh tăng vọt, nhanh chóng tăng lên tới Nguyên Anh đại viên mãn, khí tức Vương Trường Sinh còn đang tăng lên, vô hạn tiếp cận Hóa Thần kỳ, khí tức Uông Như Yên nhanh chóng suy sụp xuống, từ Nguyên Anh hậu kỳ suy sụp đến Nguyên Anh sơ kỳ.

Thấy một màn như vậy, ba người bọn Lưu Nghiệp trợn mắt há hốc mồm. Bí thuật hợp kích khác còn chưa tính, loại bí thuật chồng chất pháp lực này, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Cho dù sau đó có chỗ thiếu hụt nghiêm trọng, bộ bí thuật này cũng rất lợi hại.

Ngoài thân Vương Trường Sinh toát ra hồ quang màu lam rậm rạp, hai cánh tay cử động, đánh về phía hình Thái Cực.

Sau tiếng vang “phành phành” trầm đục, hình Thái Cực bay ngược ra ngàn trượng mới dừng lại. Trong mắt bọn họ tràn đầy nét kiêng kị, bí thuật khác thì thôi, pháp lực Thanh Liên tiên lữ có thể chồng chất, loại bí thuật này quá đáng sợ rồi, nếu bọn họ tiến vào Nguyên Anh đại viên mãn, thực lực càng thêm khủng bố.

Linh quang ngoài thân bọn họ nở rộ, vô số hào quang màu vàng kim và hào quang màu bạc hiện lên, một hình Thái Cực khổng lồ một lần nữa bỗng dưng hiện lên, Thái Cực Tru Tiên Trảm.

Tiếng xé gió vang to, Thái Cực Tru Tiên Trảm lao thẳng đến Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, nháy mắt đến trước mặt bọn họ.

Hai tay Vương Trường Sinh đã đeo một đôi bao tay hào quang màu lam lấp lánh, đánh về phía Thái Cực Tru Tiên Trảm.

Một tiếng nổ vang lên, Thái Cực Tru Tiên Trảm bị Vương Trường Sinh đánh vỡ nát, bao tay màu lam trên tay Vương Trường Sinh cũng chia năm xẻ bảy, hai tay chảy máu không dừng, mơ hồ có thể thấy được xương trắng.

Hắn từng dùng nhiều loại linh vật rèn luyện cơ thể, thân thể có thể so với giao long cùng cấp. Nếu là đổi tu sĩ Nguyên Anh khác, đã sớm mất mạng.

“Được rồi, không cần đánh nữa, tính ngang tay đi! Luận bàn mà thôi, không cần thiết liều mạng.”

Đông Phương Ngọc Lân giảng hòa, tiếp tục để bọn họ đánh, làm không tốt thật sự sẽ xuất hiện thương vong.

Nhật Nguyệt Song Thánh chưa sử dụng linh bảo, bó tay bó chân, Vương Trường Sinh chưa sử dụng Trấn Hải Viên, thực lực cũng chịu ước thúc nhất định. Nếu con bài chưa lật ra hết, phần thắng của Nhật Nguyệt cung lớn hơn một chút, Nhật Nguyệt cung là có đại sát khí giết chết tu sĩ Hóa Thần, nhưng trả giá quá lớn, Nhật Nguyệt cung sẽ không dễ dàng vận dụng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận