Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2686: Địa phương vô danh (2)

“Thanh Thiến, vẫn là đừng đi vào. Thất ca của ngươi có thần thông không nhỏ. Nói không chừng hắn đang ở nơi nào đó chữa thương rồi! Chúng ta thủ ở cửa vào là được. Nếu ngươi xảy ra chuyện, cha mẹ ngươi sẽ không ổn mất.”

Nghiễm Đông Nhân mở miệng khuyên nhủ, giọng điệu ôn hoà.

“Đúng vậy! Nếu chúng ta gặp phải con yêu thú bậc năm đó, căn bản là chạy không thoát.”

Huyền Linh chân nhân phụ hoạ.

Vương Thanh Thiến trầm ngâm suy nghĩ, sau đó gật đầu nói: “Được rồi! Chúng ta không đi vào, nhưng có thể để một ít tu sĩ tiến vào xem đường trước, ít nhất sẽ có một chút hiểu biết đối với bí cảnh. Cũng dễ chuẩn bị cho bước hành động tiếp theo.”

“Đây là đương nhiên, trước tiên phái tu sĩ cấp thấp tiến vào xem đường đi.”

Huyền Linh chân nhân tán thành cả hai tay, chỉ cần không phải hắn đi vào là được.

Vương Thanh Thiến phái Vương Hoa Dương và bốn vị Kim Đan tu sĩ tiến vào bí cảnh. Để bọn họ đi dọc theo lộ tuyến cũ của Vương Thanh Sơn. Nhìn xem có yêu thú bậc năm hay không.



Một toà cự phong cao ngất ẩn trong mây mù, cự phong trên hẹp dưới rộng. Xa xa nhin tới, giống như một quả hồ lô thật lớn, đứng ngạo nghễ giữa thế gian.

Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi đứng ở giữa sườn núi, cách đó không xa có hai cỗ hài cốt hình người. Khung xương của hài cốt hình người rõ ràng có vết nứt, lúc sống hẳn là bị thương không nhẹ.

Pháp lực của bọn họ chậm rãi trôi đi, cũng may trên người bọn họ mang theo không ít linh thạch và đan dược, nếu không pháp lực đã sớm cạn kiệt.

Hai chiếc trữ vật giới nằm trên tay hài cốt toả ra linh quang ảm đạm, trên đất còn có một kiện pháp bảo hư nát màu đỏ.

“Lại có thể chết ở nơi này, chẳng lẽ gặp phải yêu thú gì mạnh mẽ sao?”

Bạch Linh Nhi nhíu mày nói, sắc mặt đề phòng.

Theo thời gian trôi qua, nàng phát hiện nơi đây hạn chế thần thức ngày càng mạnh. Dưới tình huống này, bọn họ rất dễ bị yêu thú ẩn nấp khí tức tập kích.

Vương Thanh Sơn không nói gì, khống chế một con viên hầu khôi lỗi thú đi tới hướng thi hài.

Viên hầu khôi lỗi thú đi tới chỗ thi hài, xoay người tháo xuống hai chiếc trữ vật giới, sau đó trở lại bên người Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn tiếp nhận trữ vật giới, cổ tay nhẹ nhàng run lên. Một mảng sáng mờ màu xanh nhanh chóng xẹt qua. Trên mặt đất xuất hiện một đống đồ, từ ngọc giản, điển tịch, hộp ngọc đến bình sứ, pháp bảo, phù triện, khoáng thạch,…

Vương Thanh Sơn xem xét nội dung bên trong ngọc giản, Bạch Linh Nhi ở một bên hộ pháp.

“Thiên Phong chân nhân, Cuồng Diễm cư sĩ, Kiền Nguyệt thượng nhân, Tử Trúc tán nhân. Nhiều Nguyên Anh tu sĩ đã đến đây.”

Vương Thanh Sơn nhíu mày, hắn từ trong trữ vật giới phát hiện được danh tính của bốn vị Nguyên Anh tu sĩ vô tình lạc vào nơi đây. Ngọc giản bọn họ để lại có ghi chép về những nơi bọn họ đã trải qua ở Toả linh địa. Bọn họ đều đến nơi này để tầm bảo, thời điểm đấu pháp cùng yêu thú vô tình lạc vào nơi này. Về phần nơi này lớn bao nhiêu, bọn họ cũng không rõ ràng lắm.

Linh dược và đan dược đã sớm hỏng, còn có hai món linh bảo.

Hắn có được bản đồ của bốn Nguyên Anh tu sĩ, cuối cùng cũng xem là có chút thu hoạch.

Dựa theo bản đồ, bốn vị Nguyên Anh tu sĩ này chưa kịp thăm dò phía trước đã bỏ mạng tại đây.

“Cẩn thận một chút, phía trước có khả năng có yêu thú hoặc cấm chế mạnh mẽ, cũng có thể là yêu thú biết ẩn nấp khí tức.”

Vương Thanh Sơn dặn dò, đem tài vật phân thành hai phần, hắn và Bạch Linh Nhi mỗi người một phần.

Ở nơi hiểm địa này, bọn họ hợp tác chân thành sẽ nâng cao tỷ lệ rời khỏi hơn.

Hai người đi về hướng đỉnh núi, viên hầu khôi lỗi thú đi ở phía trước.

“Vương đạo hữu, ngươi nói chúng ta sẽ không bị vây tới chết ở đây chứ?”

Bạch Linh Nhi nhíu mày hỏi, trong mắt đẹp hiện ra tia lo lắng.

Hiển nhiên chưa có ai đi qua nơi này, nếu không khẳng định đã lấy đi hai chiêc trữ vật giới này. Nói cách khác, phía trước không rõ, điều không biết trước mới là đáng sợ nhất.

“Tìm được đường ra sẽ không phải chết. Tìm không thấy đường ra thì khó nói.”

Giọng điệu Vương Thanh Sơn lạnh nhạt, từ lúc bước vào tu tiên giới đến nay, lần đầu Vương Thanh Sơn gặp phải loại tình huống này.

Đi được hơn trăm bước, Vương Thanh Sơn đột nhiên ngừng lại, nhướng mày.

“Làm sao vậy?”

Bạch Linh Nhi hơi sửng sốt. Thần thức của nàng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cũng không phát hiện điều gì dị thường.

Vương Thanh Sơn chợt vươn tay phải, ôm lấy eo nhỏ của Bạch Linh Nhi. Thân thể mềm mại của Bạch Linh Nhi căng thẳng, khí tức dày đặc của người nam ùa vào trong khoang mũi nàng, hai má nàng dâng lên một chút ửng đỏ.

Một đạo bóng xám như ẩn như hiện xẹt qua vị trí của Bạch Linh Nhi, hiển nhiên là yêu vật nào đó.

Vương Thanh Sơn bấm niệm kiếm quyết, chín thanh Thanh Ly kiếm bay ra từ bên trong hộp kiếm, không ngừng bay lượn quanh thân hắn. Một phương hướng truyền ra tiếng leng keng trầm đục, hoa lửa văng khắp nơi.

Chín thanh Thanh Ly kiếm nháy mắt hợp thành một thể. Hoá thành một thanh kình thiên cự kiếm thanh quang lập loè, chém về một phiến hư không.

“Phành” một tiếng trầm nặng, một con yêu thú có ngoại hình quái dị xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Yêu thú có đầu chuột thân ưng, toàn thân mọc đầy lông mao màu trắng. Một đôi tròng mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi. Đây là một con yêu thú cấp bốn thượng phẩm.

“Tìm chết!”

Sắc mặt Bạch Linh Nhi lạnh lùng, hai mắt sáng lên một trận bạch quang chói mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận