Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 165: Sự lương thiện của Vương Trường Ca (1)

Vương Trường Sinh lấy bản đồ ra, xem xét lộ tuyến.
Hắn nhìn ngọn núi xung quanh, lại so sánh với bản đồ trong tay, nhíu mày.
Vì tránh né tập kích của quỷ vật cùng quỷ phong, bọn họ đã sớm lệch ra khỏi quỹ đạo lộ tuyến. Cũng may là lệch khỏi quỷ đạo không quá xa.
Vương Minh Chiến chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Vương Trường Sinh, ân cần hỏi: “Làm sao vậy? Trường Sinh, có phải chúng ta lệnh khỏi quỹ đạo lộ tuyến không?”
“Ừm, cũng may là lệch không quá xa. Tiếp theo, tốc độ chúng ta phải nhanh hơn mới được. Nếu đến muộn cũng không có Liệt hỏa đan bổ sung. Nếu ai thân thể không khỏe thì nhất định phải nói, không cần phải che giấu.”
“Đã biết, Trường Sinh.” Đám người Vương Minh Chiến đều đáp ứng.
Nửa canh giờ sau, Vương Trường Sinh thả ra hai con Ô quy khôi lỗi, chở tộc nhân đi về hướng núi, biến mất trong mênh mông núi lớn.
Phía trên đỉnh núi hoang vắng, mười ba người tu tiên đang tấn công một con Cốt thi hình thể rất lớn.
Yêu này có ngoại hình rất giống con cọp, thế nhưng sau lưng lại mọc lên đôi cánh xương lớn một trượng, còn có một cái đuôi bọ cạp thật dài.
Mười ba tu sĩ, trên quần áo đều thêu hoa văn ánh trăng màu lam. Đúng vậy, là tu sĩ Uông gia.
Uông Thư Hàm cùng Uông Như Yên đều ở đó. Ngoại trừ bọn họ còn có một lão giả áo bào trắng để râu dài.
Cốt thi này tỏa ra hắc khí cuồn cuộn, cái đuôi vung qua vung lại. Một tấm màn lớn màu đỏ bao phủ nó vào bên trong, trong tấm màn màu đỏ còn có vô số món pháp khí hồng quang lập lòe.
Ba tu sĩ Trúc cơ Uông Như Yên trên tay cầm một trận bàn màu đỏ, mười tên tu sĩ Luyện khí kỳ còn lại trên tay cầm một cây lệnh kỳ hồng quang lập lòe.
“Không cần lãng phí thời gian, chúng ta không thể dừng lại ở đây lâu. Nếu mà chậm trễ hội họp, vậy sẽ phải vĩnh viễn ở lại nơi này.”
Lão giả áo bào trắng trầm giọng, vẻ mặt mười phần nghiêm túc. Nhìn vào trận bàn trên tay sau đó đánh vào một đạo pháp quyết.
Uông Thư Hàm cùng Uông Như Yên đều noi theo, trận kỳ màu đỏ trên tay mười tu sĩ Luyện khí kỳ nhất thời hồng quang đại phóng. Vô số ánh lửa hiện lên ở bên trong tấm màn đỏ, hoá thành một hỏa long màu đỏ hình thể thật lớn, giương nanh mua vuốt đánh về phía cốt thi.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, hỏa long màu đỏ bạo liệt mở ra. Hóa thành lửa cháy cuồn cuộn bao phủ cốt thi.
Chưa đến ba hơi thở, hỏa diễm tán loạn biến mất, cốt thi cũng biến mất không thấy. Trên đất có một khối đuôi bọ cạp, bên ngoài bao phủ linh quang mỏng manh.
Thấy cảnh này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Loại bỏ trận pháp, lão giả áo bào trắng đem đuôi bọ cạp thu vào túi trữ vật.
Bọn họ đều lấy đan dược ra dùng, khuôn mặt tái nhợt rất nhanh đã khôi phục hồng hào. Hiển nhiên, trước khi bọn họ đến đã chuẩn bị không ít đan dược khôi phục pháp lực.
Nghỉ ngơi nửa khắc đồng hồ, bọn họ khôi phục lại trạng thái toàn thịnh. Dưới sự dẫn dắt của lão giả áo bào trắng, đi xuống núi.
Bảy ngày sau, hai con Ô quy khôi lỗi chở đám người Vương Trường Sinh, bò rất nhanh trên núi.
Vương Trường Sinh sắc mặt có hơi tái nhợt, đám người Vương Minh Chiến khí sắc đều có vẻ kém. Vương Trường Huy thì hôn mê bất tỉnh, tay chân lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt.
Vương Trường Sinh vẫn là đánh giá sai về sự nguy hiểm ở Quỷ uyên. Dọc theo đường đi, bọn họ gặp phải lượng lớn quỷ vật cùng Cốt thi, thậm chí còn gặp ba con Trúc cơ kỳ cốt thi cùng hai quỷ tướng.
Với việc có nhiều Khôi lỗi thú cùng nhị giai linh phù trong tay, tộc nhân đều không có việc gì. Nhưng Khôi lỗi thú bị hủy diệt mấy chục con, trong đó còn có một con Nhị gia Khôi lỗi thú, nhị giai linh phù cũng đã dùng mất hai tấm.
Không ngừng có quỷ vật cùng Cốt thi xuất hiện công kích bọn họ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lộ tuyến đường đi của bọn họ. Vương Trường Sinh vốn định bay đến chỗ mục tiêu nhưng mà hắn lại phát hiện sau khi tiến sâu vào khu vực có âm khí dày đặc, bắt đầu xuất hiện Cốt thi có thể phi hành, số lượng đông đảo.
Âm khí càng ngày càng nặng, vì để chống đỡ âm khí xâm nhập, bọn họ phải buộc lòng rót pháp lực vào Liệt hỏa bội. Pháp lực mau chóng hao tổn sạch sẽ.
Bọn họ chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành trình.
Rơi vào đường cùng, Vương Trường Sinh đành phải để cho tộc nhân dùng Liệt dương đan. Tình hình có chuyển biến tốt nhưng mà mỗi Luyện khí kỳ tu sĩ chỉ có ba viên Liệt dương đan, một viên Liệt dương đan có tác dụng liên tục một ngày. Vương Trường Sinh mang Liệt dương đan của mình phân cho tộc nhân, nhưng có tới mười tên tộc nhân, căn bản không đủ phần.
Hiện tại, bọn họ trên người một viên Liệt dương đan đều không còn, chỉ có thể lợi dụng liệt hỏa bội để ngăn cản âm kí xâm nhập.
Trước đó không lâu, bọn họ vừa mới chạm trán một đám quỷ vật. Vòng bảo hộ của Vương Trường Huy bị quỷ vật đánh tan. Cũng may Vương Trường Sinh cứu hắn đúng lúc. Nhưng mất đi vòng bảo hộ, lượng lớn âm khí cứ thế mà ùa vào trong cơ thể. Nhưng Vương Trường Huy chỉ là tu sĩ Luyện khí kỳ, thân thể rất nhanh liền xuất hiện vấn đề. Lúc đầu là mồ hôi lạnh cùng nôn mửa, sau lại trực tiếp hôn mê, khí tức uể oải.
Liệt dương đan là dùng nhiều loại nhị giai linh dược thuộc tính hỏa luyện chế mà thành, ẩn chứa lượng lớn dương khí. Muốn cứu Vương Trường Huy, phải cần có Liệt dương đan. Không có Liệt dương đan, Vương Trường huy chết là cái cái chắc. Không chỉ Vương Trường Huy, đám người Vương Minh Chiến cũng có xuất hiện triệu chứng nôn mửa. Không có Liệt dương đan bổ sung, bọn họ sẽ chết toàn bộ, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Trường Sinh, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Không bằng như này, ngươi dẫn theo bọn Trường ca ngự khí bay đến chỗ hẹn. Ta nhìn một chút, khoảng cách giữa chúng ta đến chỗ hẹn không còn xa, ta ở lại trông coi Trường Huy.”
Vương Minh Chiến luôn mãi suy nghĩ, cuối cùng mở miệng đề nghị.
Vương Trường Sinh lắc đầu, trịnh trọng nói: “Không được, Lục thúc. Nếu có thể bay đến chỗ mục tiêu, ta đã sớm bay đến rồi. Hơn nữa, để ngươi cùng Trường Huy ở lại, các ngươi chắc chắn là sẽ chết. Ta sẽ không bỏ lại các ngươi. Cố gắng nhịn một chút, đẩy nhanh tốc độ, chúng ta có thể đuổi tới chỗ hẹn.”
Ở thời điểm rìa ngoài Quỷ uyên vẫn chỉ có ít loại Cốt thi phi hành. Nhưng càng tiến sâu vào bên trong, Cốt thi phi hành tăng lên rất nhiều. Ngự phong phi hành so với đi bộ thì càng thêm nguy hiểm.
Đương nhiên, làm như vậy tính mạng Trường Huy nhất định sẽ không bảo đảm, nhưng tộc nhân có thể sống sót sẽ càng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận