Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2856: Dùng võ kết bạn (2)

“Trầm đạo hữu, Hàn tiên tử, giới thiệu với các ngươi một chút, đây là Vương sư đệ và Uông sư muội.”

Trần Hâm đứng dậy, chỉ vào Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giới thiệu.

“Tại hạ Trầm Thiên Hồng, ra mắt Vương đạo hữu, Vương phu nhân.”

“Tiểu muội Hàn Dong Dong, ra mắt hai vị đạo hữu.”

Thanh niên áo trắng và cô gái vay lam lần lượt báo danh tính. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng theo đó báo danh.

Hai người ngồi xuống, cùng nhau phẩm trà nói chuyện phiếm.

“Trầm đạo hữu, ngươi từng giao thủ với Cốt tộc sao?”

Vương Trường Sinh tò mò hỏi. Cốt tộc có chút cùng loại với Cốt thi. Khác nhau chính là Cốt tộc có thân thể độc lập, có tư tưởng của chính mình, có thể câu thông trao đổi cùng người khác. Mà cốt thi là luyện thi, trì phi tu luyện đến cấp cao. Néu không sẽ không thể sinh ra linh trí, cũng sẽ không thể trao đổi câu thông cùng người khác.

Trầm Thiên Hồng gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Từng giết qua vài Cốt tộc Hoá thần kỳ. So sánh xuống dưới, Đa mục tộc vẫn dễ đối phó hơn.”

Nghe giọng điệu của hắn, diệt giết Cốt tộc và Đa mục tộc Hoá thần kỳ tựa như là một chuyện bé nhỏ không đáng nhắc đến.

“Vương đạo hữu có điều không biết, dị tộc Hoá thần kỳ chết trên tay Trầm đạo hữu có không dưới mười tên."

Lý Như Phong giải thích, vẻ mặt khâm phục.

“Hắc hắc, ảo thuật của Trầm đạo hữu làm cho người khác khó phòng bị, cũng chỉ có Cốt tộc là bị ảnh hưởng ít nhất thôi.”

Trần Hâm cười hắc hắc, tán dương.

“Ảo thuật!”

Trong mắt Vương Trường Sinh loé ra ngạc nhiên. Nhắc tới ảo thuật, Vương Trường Sinh nghĩ đến Đông Hoang Bạch Linh Nhi và Bạch Hâm. Ảo thuật của bọn họ tương đối lợi hại, Vương Trường Sinh chưa từng thể nghiệm, Uông Như Yên mượn dùng nhạc khúc thi triển ảo thuật cần thời gian nhất định.

Huyền Thanh phái là môn phái cầm cờ đi trước của Nhân tộc. Hoá thần tu sĩ tu luyện công pháp ảo thuật cũng không kỳ quái. Nhưng Trầm Thiên Hồng có thể diệt sát nhiều vị dị tộc Hoá thần kỳ, có thể thấy được hắn thần thông quảng đại bao nhiêu.

“Vương đạo hữu và Vương phu nhân có thể diệt sát hai vị Hoá thần kỳ của Đa mục tộc, thiết nghĩ thần thông cũng không kém. Không bằng ba người chúng ta luận bàn một chút?”

Trầm Thiên Hồng đề nghị nói, mặt đầy ngạo ý.

“Luận bàn? Một mình ta là đủ rồi.”

Vương Trường Sinh không cho là đúng. Trầm Thiên Hồng thật ngông cuồng, tính lấy một địch hai.

“Vương đạo hữu, ta thấy ngươi vẫn nên cùng Vương phu nhân liên thủ thì tốt hơn. Trầm sư huynh là một trong thập kiệt của Huyền Thanh phái. Sư huynh sư tỷ Hoá thần hậu kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.”

Hàn Dong Dong nhắc nhở nói, vẻ mặt tự tin.

“Vương sư đệ, không cần cậy mạnh. Trầm đạo hữu có thần thông không nhỏ, tuy thần thức của ngươi tương đối mạnh mẽ, nhưng ảo thuật của Trầm đạo hữu quả thật rất lợi hại.”

Trần Hâm truyền âm khuyên nhủ.

“Luận bàn? Ha ha, ta đến đúng thời điểm rồi, tính thêm ta nữa.”

Thanh âm sang sảng chợt vang lên. Vừa dứt lời, một thanh niên áo đỏ dáng người khôi đi đi đến.

Thanh niên áo đỏ có mặt chữ quốc, mặc trang phục màu đỏ, làn da màu đồng. Bên hông treo hai chiếc búa nhỏ có hồng quang lưu chuyển không ngừng. Trên người tản mát ra một cỗ sát khí thản nhiên.

Từ dấu hiệu trên ống tay áo của hắn, hiển nhiên là đệ tử Thần binh môn.

“Tại hạ Triệu Cương, ra mắt các vị đạo hữu.”

Thanh niên áo đỏ ô quyền nói, một bộ dáng thành thục.

Hai mắt Trầm Thiên Hồng nhíu lại, ánh mắt dừng trên người Triệu Cương, rồi nói: “Các hạ chính là Triệu đạo hữu? Nghe nói ngươi lấy một địch hai, đối phó hai gã Thú nhân tộc lại không nằm ở thế hạ phong.”

“Hắc hắc, so với Trầm đạo hữu, Triệu mỗ còn kém xa. Hôm nay không tồi, hay là chúng ta luận bàn một chút? Dùng võ kết bạn mới có ý tứ, uống trà nói chuyện thật không thú vị.”

Triệu Cương có chút nóng lòng muốn thử, ánh mắt cuồng nhiệt, một bộ dáng võ si.

Vương Trường Sinh cao thấp đánh giá Triệu Cương, hắn đương nhiên nhìn ra được, Triệu Cương là một thể tu.

Sau khi đến Huyền Dương giới, Vương Trường Sinh nhận thức không nhiều thể tu. Trần Hâm cũng tính là một trong số đó, hiện tại có thêm Triệu Cương.

“Được, vậy dùng võ kết bạn. Chúng ta luận bàn một chút.”

Trần Hâm sảng khoái đáp ứng xuống. Đối với người tu tiên mà nói, cùng tu sĩ đấu pháp luận bàn là chuyện có ích đối với tu luyện.

Trầm Thiên Hòng và Triệu Cương đều là đệ tử tinh anh của môn phái. Luận bàn đạo pháp với bọn họ, cũng là một loại phương thức tu hành.

Vương Trường Sinh cũng tỏ vẻ đồng ý. Luận bàn cùng tinh anh đệ tử của môn phái khác, có thể thấy rõ được thực lực của chính mình.

“Ta biết một chỗ, nơi đó là địa phương tốt để luận bàn. Tuyệt đối không có người quấy rầy chúng ta.”

Lý Như Phong cười nói.

Sau một chén trà nhỏ thời gian, mười người bọn họ xuất hiện ở một toà quảng trường đá chiếm vạn mẫu. Quảng trường được lót lượng lớn đá lót màu xanh.

“Các vị đạo hữu, ta đến trước vậy!”

Trần Hâm thả ngưởi bay đến trung ương quảng trường đá, sắc mặt bình tĩnh.

“Được, để tiểu muội bồi Trần đạo hữu một hồi.”

Lý Như Nguyệt lên tiếng, thả người rơi xuống trung ương quảng trường.

Lý Như Phong lấy ra một tấm lệnh bài tròn màu xanh nhạt. Sau khi rót pháp lực vào, một đạo thanh quang bắn ra, nhập vào mặt đất biến mất không thấy.

Rất nhanh, mặt đất mạnh mẽ xuất hiện vô số phù văn huyền ảo, nở rộ ra một trận thanh quang mỏng manh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận