Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 157: Hợp tác (2)

Vương Trường Phong gật đầu đáp ứng: “Cha, Lục thúc, Cửu đệ. Các ngươi yên tâm, ta biết phải làm như thế nào.”
Vào ban đêm, ở trong sân một tòa viện u tĩnh. Vương Trường Sinh, Vương Diệu Tông, Vương Trường Phong, Vương Minh Viễn, Vương Minh Trí, Vương Minh Chiến và Vương Diệu Tổ. Bảy người ngồi vây quanh một cái bàn, ăn mừng Vương Trường Phong Trúc cơ.
Vài chén rượu vào bụng, mọi người nói với nhau vài lời khách sáo. Vương Trường Sinh đề cập thẳng vào vấn đề chính: “Cha, người đã điều tra rõ chưa? Trần Hưng Thịnh có còn sống không?”
“Còn sống, nửa tháng trước hắn có đi đến phường thị một chuyến. Nhắm chừng là cố ý để cho chúng ta xem. Dù sao Lục đệ và Thập đệ cũng đã nhìn thấy bọn hắn bị tập kích. Hắn lo lắng chúng ta sẽ có hành động khác, thế nên mới lộ diện.”
“Nếu Trần Xương Minh vẫn còn tại thế, có hai vị tu sĩ Trúc cơ, Trần Hưng Thịnh hoàn toàn không cần phải làm như thế. Khả năng cao là Trần Xương Minh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhị bá, Trường Sinh, các ngươi có thể đi bái phỏng Trần Hưng Thịnh một chút. Xem xét thăm dò thử tình hình hiện tại của Trần Hưng Thịnh. Hắn lâu như vậy mới lộ diện, xem chừng là lúc trước bận dưỡng thương. Ba gia tộc hợp tác mở phường thị, hơn nửa cửa hàng đều là của Trần gia. Mấy năm nay, Trần gia cũng không thiếu lần chiếm tiện nghi của chúng ta. Đây là thời điểm tốt để bọn họ nhả ra bớt một chút.”
Vương Minh Chiến đề nghị, ánh mắt lộ ra vài phần hưng phấn.
Trần gia mấy năm trở lại đây phát triển thực thuận lợi. Bọn họ dùng biện pháp tằm ăn lên, có cơ hội lập tức chiếm một ít tiện nghi của hai nhà Vương, Hoàng. Nhưng phong thủy tuần hoàn, nếu Trần Xương Minh xảy ra việc ngoài ý muốn. Vương gia đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Đề nghị này không tồi, nhưng sinh tử của Trần Xương Minh còn chưa rõ. Không có tin tức xác thực thì không nên làm quá mức. Còn nữa, chúng ta hiện tại đã muốn phát triển ra bên ngoài Ninh Châu. Không cần cùng Trần gia tính toán chi li. Việc cấp bách của chúng ta hiện tại là bồi dưỡng ra thêm vài vị Khôi lỗi sư để tranh thủ lấy tài nguyên. Tranh thủ trong ba mươi năm tiếp theo có thêm tu sĩ Trúc cơ thứ tư, khôi phục vinh quang tổ tiên.”
Nói xong lời cuối cùng, thần sắc Vương Diệu Tông mười phần kích động.
“Nhị bá công nói không sai. Tiện nghi đúng là phải chiếm, nhưng không cần làm quá mức. Lỡ như Trần Xương Minh chỉ là ra ngoai du lịch tìm kiếm cơ duyên chưa về. Nếu chúng ta làm việc quá đáng, ngày sau cũng không dễ giải quyết. Hiện tại trọng điểm của chúng ta là kiếm linh thạch, bồi dưỡng ra tu sĩ Trúc cơ thứ tư.”
Vương Trường Sinh tỏ vẻ đồng ý. Chỉ cần tu sĩ Trúc cơ trong gia tộc ngày càng nhiều, thâu tóm Trần gia chỉ là vấn đề thời gian.
Bữa cơm này, bảy người Vương Trường Sinh đều ăn rất vui vẻ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tông đến Trần gia, bái phỏng Trần Hưng Thịnh.
Gia tộc Trần gia trú ở Lưỡng Chỉ sơn. Núi này có ngoại hình giống với hai ngón tay, bởi vậy mới có tên gọi này.
Hai vị tu sĩ Trúc cơ tới chơi, Trần Hưng Thịnh dĩ nhiên không dám chậm trễ.
Trên người Vương Trường Sinh mang theo ba con nhị giai hạ phẩm Khôi lỗi thú, cũng không sợ Trần Hưng Thịnh giở trò.
“Trần đạo hữu, đã lâu không gặp. Khí sắc của ngươi sao có vẻ không tốt nhỉ?”
Vương Trường Sinh tựa cười mà không cười mở lời.
Trần Hưng Thịnh nhìn thấy nụ cười của Vương Trường Sinh, trong lòng có chút sợ hãi nhưng trên mặt không lộ ra chút khác thường. Ha ha cười, rồi nói: “Vương đạo hữu nói đùa rồi, khí sắc của lão phu trước giờ đều vậy. Không biết lần này hai vị đạo hữu đến đây, là có chuyện gì?”
“Chúng ta có một việc rất quan trọng, muốn nói cùng Xương Minh huynh. Không biết Xương Minh huynh có tiện gặp mặt hay không?”
Vương Diệu Tông thành khẩn nói, trên mặt lộ ra bộ dáng cùng người khác vô hại.
Trần Hưng Thịnh vẻ mặt lộ vẻ khó xử, cất lời: “Tam thúc đang trong thời gian bế quan tu luyện, không tiện gặp mặt. Hai vị đạo hữu có chuyện gì có thể nói với ta cũng được. Việc của Trần gia, ta có thể làm chủ.”
Vương Trường Sinh và Vương Diệu Tông đưa mắt nhìn nhau, sau đó Vương Trường Sinh mở miệng nói: “Chuyện là như vậy, chúng ta muốn mở rộng tiệm gạo. Không biết Trần đạo hữu có thể giúp đỡ một tay hay không?”
“Mở rộng? Nếu ta nhớ không nhầm thì cửa hàng hai bên của tiệm gạo là cửa hàng của Trần gia chúng ta. Thứ cho ta khó lòng giúp đỡ.”
Trần Hưng Thịnh cau mày nói.
Vương Diệu Tông mỉm cười, tiếp lời: “Trần đạo hữu, hai gian cửa hàng đó, trước kia là cửa hàng của Vương gia chúng ta. Nay chúng ta muốn thu hồi lại, có vấn đề gì sao? Ta đã nói chuyện này ngươi không làm chủ được. Vẫn là mời Xương Minh huynh xuất hiện đi! Lão phu giáp mặt cùng hắn thương lượng.”
“Hai gian cửa hàng mà thôi, không cần phải có mặt của Tam thúc công.”
Thanh âm của nam chợt vang lên, Trần Hiền Nhân đi đến.
Nhìn thấy Trần Hiền Nhân, trong mắt Vương Trường Sinh xét qua một chút kinh ngạc. Hơn nửa năm không gặp, Trần Hiền Nhân lại có thể Trúc cơ.
Nhìn thấy Trần Hiền Nhân, sâu trong đôi mắt Trần Hưng Thịnh xẹt qua một chút sợ hãi lẫn vu mừng.
Vương Trường Sinh và Vương Diệu Tông có chút thất vọng. Vốn tưởng rằng có thể chiếm một ít tiện nghi, Trần Hiền Nhân lại xuất hiện, quấy rầy kế hoạch của bọn họ.
Trần Hiền Nhân mỉm cười, khách khí nói: “Hai vị đạo hữu nếu thích, hai gian cửa hàng có thể cho các ngươi. Nhưng với điều kiện, chúng ta muốn các ngươi dạy chúng ta luyện chế Khôi lỗi thú, như thế nào?”
Vương gia bán ra Khôi lỗi thú đã không còn là chuyện gì bí mật. Chỉ cần lưu tâm một chút là sẽ biết.
Vương Trường Sinh cười khẽ một chút, rồi nói: “Hai gian cửa hàng đã muốn học Khôi lỗi thuật? Trần đạo hữu là đang nói giỡn sao? Nghe nói Trần gia các ngươi mở một tòa Linh khí điếm tại Tiên Duyên thành. Vương gia chúng ta cũng mở, có hứng thú hợp tác hay không? Mang chuyện làm ăn làm lớn một chút.”
Trần gia mấy năm nay phát triển tốt hơn Vương gia, thuê một gian cửa hàng ở Tiên Duyên thành, bán hạ phẩm linh khí. Nhưng mà cũng giống với Vương gia lúc trước, làm ăn không được tốt lắm. Chỉ có thể dựa vào giảm giá để thu hút khách nhân, nhưng mà buôn bán như thế này lại chẳng thu được bao nhiêu lợi nhuận.
Trần Hưng Thịnh nghe đến đây rất có hứng thú, tò mò hỏi: “Hợp tác? Hợp tác như thế nào?”
“Chúng ta bán cho các ngươi một ít Nhất giai trung phẩm Khôi lỗi thú, các ngươi nhượng cho chúng ta mười gian cửa hàng.”
Trước khi đến Trần gia, Vương Trường Sinh và Vương Diệu Tông đã chuẩn bị tốt. Nếu Trần gia chỉ có một tu sĩ Trúc cơ, vậy thì làm cho Trần gia phun ra một ít lợi ích. Nếu Trần gia có hai tu sĩ Trúc cơ, vậy thì hợp tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận