Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1755: Chỉ điểm Trịnh Nam (2)

Phương Mộc như chưa nghe được, nhìn Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đi ngang bên người một cái, chưa trả lời.

Vương Trường Sinh đã nhắc nhở Phương Mộc, về phần có nghe hay không, đó là chuyện của Phương Mộc.

Xem ra, thật đúng là bị Uông Như Yên nói trúng rồi, Phương Mộc là muốn dụ ra để giết các tà tu có ý đồ nhắm vào hắn.

Người khác không rõ xuất thân lai lịch của Phương Mộc, bọn họ lại rất rõ ràng.

Nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ tới một quảng trường đá thật lớn, bày sạp đều là người tu tiên, có một số chủ sạp đang thảo luận thi từ ca phú, làm người ta có chút dở khóc dở cười.

Đột nhiên, Vương Trường Sinh đẩy nhanh bước chân, Trình Chấn Vũ cùng Trịnh Nam đi tới từ trước mặt.

“Trình đạo hữu, Trịnh đạo hữu, thật khéo!”

Vương Trường Sinh cười bắt chuyện. Trình Chấn Vũ cùng Trịnh Nam hẳn là hậu nhân Trấn Hải tông, bọn họ là đối tượng Vương Trường Sinh cần mượn sức, Vương Trường Sinh mới sẽ khách khí như vậy đối với bọn họ.

Trình Chấn Vũ đã là Kết Đan tầng sáu, Trịnh Nam Kết Đan tầng bốn.

“Vương tiền bối tổn thọ vãn bối rồi, vãn bối cũng không dám nhận cái xưng hô này.”

Trình Chấn Vũ nhìn thấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, có chút kinh ngạc, hắn cũng không dám sơ suất.

Phải biết rằng, Thanh Liên tiên lữ bây giờ danh chấn Nam Hải, hơn xa tu sĩ Nguyên Anh bình thường có thể so sánh.

“Gặp nhau tức là duyên, chúng ta khó được gặp một lần, không bằng tìm một chỗ tán gẫu một phen như thế nào?”

Uông Như Yên nhiệt tình đề nghị, muốn lôi kéo vợ chồng Trình Chấn Vũ không phải một chuyện dễ dàng, cần khảo sát lâu dài.

Tu sĩ Nguyên Anh tự mình mở miệng mời, Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam tự nhiên không dám từ chối. Đối với bọn họ mà nói, có thể kéo gần quan hệ với Thanh Liên tiên lữ cũng là một chuyện tốt, tương lai gặp phiền toái không giải quyết được, còn có thể mời Thanh Liên tiên lữ hỗ trợ.

Không qua bao lâu, bốn người bọn họ xuất hiện ở nhã gian lầu ba một trà lâu, uống trà nói chuyện phiếm.

Trình Chấn Vũ hỏi thế cục Nam Hải, nói bóng nói gió hỏi thăm tình huống Nhật Nguyệt cung. Vương Trường Sinh biết Trình Chấn Vũ lo lắng cái gì, khéo léo nói: “Nhật Nguyệt cung thực lực mạnh mẽ, dám đối nghịch với Nhật Nguyệt cung đều không có kết cục tốt, tu sĩ Nhật Nguyệt cung truy nã đều bị bắt quy án.”

Mấy chục năm trước, dị tộc làm loạn, vì cổ động người tu tiên hăng hái tham chiến, mười đại tông môn Nam Hải liên hợp lại, tuyên bố bố cáo, hủy bỏ đại bộ phận lệnh truy nã, phàm là tu sĩ tham gia tác chiến đối với dị tộc, đều có thể đạt được thù lao hậu hĩnh.

Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam nghe xong lời này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho dù như thế, bọn họ vẫn không dám về Nam Hải.

“Trình phu nhân, nghe nói ngươi cũng là âm tu, chúng ta trao đổi tâm đắc tu luyện một phen như thế nào?”

Uông Như Yên cười nói.

Trịnh Nam cười khổ một trận, nói: “Vãn bối nào có tâm đắc gì, so với Uông tiền bối, vãn bối kém xa.”

“Chính cái gọi là ba người đi tất có thầy của ta, trao đổi đơn giản mà thôi, không sao.”

Uông Như Yên và Trịnh Nam bàn luận chuyện phương diện âm luật, Vương Trường Sinh cùng Trình Chấn Vũ không chen vào được, ngậm miệng không nói.

Nói là trao đổi, càng giống chỉ điểm hơn. Uông Như Yên cho Trịnh Nam không ít chỉ điểm, Trịnh Nam ngay từ đầu vẫn có chút gò bó, nhưng không qua bao lâu, nàng đột nhiên có một loại cảm giác hiểu ra, nhất thời vui mừng quá đỗi, không giữ lại nữa, nhiệt tình bắt chuyện với Uông Như Yên.

Nhìn thấy vẻ mặt Trịnh Nam biến hóa, trong mắt Trình Chấn Vũ chợt lóe lên sự ngạc nhiên. Hắn cho dù ngốc nữa cũng đã nhìn ra, Uông Như Yên là cố ý chỉ điểm Trịnh Nam. Cuộc sống của tán tu không dễ dàng gì, một điểm rõ rệt nhất chính là không có sư môn trưởng bối chỉ điểm, chỉ có thể dựa vào chính mình mò mẫm, tán tu tỷ lệ tẩu hỏa nhập ma là cao nhất.

Uông Như Yên giảng một lần là một canh giờ, nàng không có chút giữ lại.

Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nếu là Trịnh Nam tương lai may mắn tiến vào Nguyên Anh kỳ, đây là một phần nhân tình.

“Đa tạ Uông tiền bối chỉ điểm bến mê, vãn bối tuyệt không dám quên đại ân của Uông tiền bối.”

Trịnh Nam hướng Uông Như Yên nhún mình thi lễ, trịnh trọng nói, nghe xong buổi nói chuyện của Uông Như Yên, bình cảnh của nàng buông lỏng không ít, nàng hận không thể lập tức bế quan tu luyện.

“Nhấc tay mà thôi, Trình phu nhân khách khí rồi.”

Uông Như Yên khiêm tốn nói.

“Uông tiền bối khách khí rồi, đối với ngài mà nói là nhấc tay, đối với chúng ta mà nói chính là đại ân.”

Trên mặt Trình Chấn Vũ lộ ra vẻ mặt cảm kích, có thể được một vị tu sĩ Nguyên Anh chỉ điểm, cái này so với linh đan diệu dược còn quý giá hơn.

Kinh nghiệm của tiền nhân là quý giá nhất, hậu nhân có thể bớt đi một ít đường vòng.

“Nếu là các ngươi quay về Nam Hải, có rảnh, có thể đi Thanh Liên đảo làm khách, Thanh Sơn từng nói với ta về Trình tiểu hữu, hắn đối với ngươi khen ngợi có thêm.”

Vương Thanh Sơn từng nói với Vương Trường Sinh về Trình Chấn Vũ, nhưng không có khen ngợi có thừa, đây là lời khách sáo của Vương Trường Sinh.

Trình Chấn Vũ tự nhiên không dám lơ là, hắn cùng Vương Thanh Sơn số lần gặp mặt không nhiều, hắn biết rõ, Vương Trường Sinh chỉ là lời khách sáo. Khiến hắn cảm thấy nghĩ mãi không thể hiểu là, một lần này gặp lại, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đối với bọn họ đặc biệt khách khí, rất cổ quái.

Một tiếng thú rống trầm thấp từ trong lòng Vương Trường Sinh vang lên, Vương Trường Sinh từ trong lòng lấy ra một tấm pháp bàn màu vàng to bằng bàn tay, pháp bàn mặt ngoài có một hình đầu sư tử trông rất sống động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận