Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4472: Thất Tinh Diệu Nhật Trảm (2)

Một tiếng vang trầm nổ ra, đao khí tán loạn, ngón tay Mị Thăng bị chặt đứt, máu chảy không ngừng.

Một đạo thần lôi đánh lên hộ thể linh quang của hắn, hộ thể linh quang giống như tờ giấy, nháy mắt tan vỡ, Mị Thăng phát ra tiếng kêu thê thảm, thân thể run rẩy không thôi.

Bên tai hắn truyền đến một đợt tiếng xé gió chói tai, quay đầu nhìn, một lốc xoáy màu vàng kim thổi quét đến, nháy mắt đã đến trước người hắn.

Mị Thăng kinh hãi biến sắc, ngoài thân nở rộ hào quang màu đỏ, hóa thành một con cá heo màu đỏ hình thể thật lớn, lốc xoáy màu vàng lướt qua thân thể con cá heo màu đỏ, cá heo màu đỏ hóa thành mưa máu đầy trời, trút xuống.

Hư không ở cách mấy chục dặm sáng lên một đạo hào quang màu đỏ, hiện ra bóng người Mị Thăng, hắn dùng thế kiếp phù tránh thoát một kiếp.

Một tiếng nữ tử kêu thảm truyền vào bên tai hắn, Mị Thăng bị dọa sợ mất vía.

Hắn đang muốn làm phép bỏ chạy, một đợt tiếng sét vang lên, sắc trời tối đi, một đám mây sét thật lớn xuất hiện ở đỉnh đầu, mây sét sau khi kịch liệt quay cuồng, hơn vạn tia sét màu bạc thô to đánh xuống.

Mị Thăng bấm pháp quyết, một hư ảnh cá heo thật lớn xuất hiện ở đỉnh đầu, hư ảnh cá heo há mồm phun ra một làn sóng âm màu đỏ, nghênh đón.

Sau khi tiếng nổ chói tai vang lên, hơn vạn tia sét màu bạc tán loạn hết, nhân cơ hội này, hơn ngàn đạo đao khí màu vàng kim thổi quét đến, nháy mắt đến trước mặt Mị Thăng.

Mị Thăng bị dọa sợ mất vía, quanh thân trào ra một mảng ngọn lửa màu đỏ, bảo vệ bản thân.

Hắn giơ tay phải, một tấm bùa lóe ra hào quang vàng kim bay ra, tản mát ra linh khí dao động kinh người, rõ ràng là phù triện bậc bảy.

Phù triện màu vàng sau khi sáng lên hào quang vàng kim chói mắt, hóa thành một con mãng xà lửa màu vàng dài hơn trăm trượng, tản mát ra nhiệt độ cao khủng bố.

Hơn ngàn đạo đao khí màu vàng kết hợp một thể, hóa thành một lưỡi đao khổng lồ ánh vàng rực rỡ, tản mát ra khí tức hủy thiên diệt địa, chém xuống thẳng mặt.

Mãng xà lửa màu vàng cùng lưỡi đao khổng lồ màu vàng va chạm, lưỡi đao khổng lồ màu vàng giống như tờ giấy, bị mãng xà lửa màu vàng va đập nát tan, hình thể của nó cũng thu nhỏ một phần năm.

Mãng xà lửa màu vàng mang theo nhiệt độ cao khủng bố, lao thẳng đến Vương Nhất Đao.

Tia sét màu bạc dày đặc bổ lên trên thân mãng xà lửa màu vàng, hình thể của nó không ngừng thu nhỏ lại.

Ngoài thân Mị Thăng nở rộ hào quang màu đỏ, tay phải bổ về phía hư không, vô số ngọn lửa màu đỏ tuôn trào ra, hội tụ thành một mảng biển lửa màu đỏ, dâng trào thẳng về phía đám người Vương Nhất Đao.

Vương Nhất Đao vung trường đao màu vàng, hướng về hư không vẽ vòng, bảy đạo đao khí màu vàng kim quét ra, nhanh chóng chuyển động, hình thành một lốc xoáy màu vàng thật lớn, nghênh đón.

Nơi lốc xoáy màu vàng đi qua, hư không xuất hiện từng vết rách to dài, mặt đất theo đó nứt ra.

Thất Tinh Diệu Nhật Trảm!

Mãng xà lửa màu vàng cắm đầu chui vào trong lốc xoáy màu vàng, thân thể nháy mắt nổ tung ra, hóa thành vô số ngọn lửa màu vàng, lốc xoáy màu vàng theo đó nổ tung.

Mị Thăng trợn mắt há hốc mồm, đây là thần thông gì?

Hắn không kịp nghĩ nhiều, Vương Nhất Đao một lần nữa thi triển Thất Tinh Diệu Nhật Trảm, một lốc xoáy màu vàng kim hướng thẳng đến hắn, nơi đi qua, hư không truyền đến tiếng xé gió chói tai, xuất hiện từng vết rách to dài.

Lốc xoáy màu vàng lao vào biển lửa màu đỏ, ngọn lửa màu đỏ ùn ùn rút lui tan rã, nhường ra một cái thông đạo.

Mị Thăng muốn tránh đi, một tiếng nam tử quát to vang lên, đầu Mị Thăng trầm xuống, đứng cũng đứng không vững, ngoài thân nở rộ ra hào quang màu đỏ chói mắt, bao phủ phạm vi mười trượng.

Lốc xoáy màu vàng đến trước mặt Mị Thăng, hào quang màu đỏ giống như tờ giấy, bị lốc xoáy màu vàng nghiền nát, Mị Thăng bị lực hút mạnh mẽ hút vào trong lốc xoáy màu vàng, xay nát thành vô số mưa máu, tinh hồn cũng chưa thể chạy ra.

Vương Nhất Đao cắm trường đao màu vàng về trong vỏ đao, vẻ mặt lạnh nhạt.

Đám người Mộ Dung Ngọc Sương từ bên cạnh giúp đỡ, lại thêm Thiên Cương Thần Lôi Phù, Vương Nhất Đao rất nhẹ nhàng đã tiêu diệt tám người bọn Mị Thăng.

Vương Nhất Nhị lộ vẻ mặt vui mừng, tán dương: “May có Nhất Đao kịp thời chạy tới, bằng không chúng ta chỉ sợ không gặp được các ngươi rồi.”

“Ừm.”

Vương Nhất Đao gật gật đầu.

“Cửu Thải Trùng giao cho ngươi bảo quản đi! Như vậy ổn thỏa hơn chút.”

Vương Nhất Nhị lấy ra một tòa tháp nhỏ lóe ra hào quang màu đỏ, đưa cho Vương Nhất Đao.

“Được.”

Vương Nhất Đao thu hồi tòa tháp nhỏ màu đỏ, bọn họ lục soát lấy đi tài vật trên người kẻ địch, chia nhau hết, Vương Nhất Đao cũng không chối từ, nhận lấy.

Giải quyết xong kẻ địch, Mộ Dung Ngọc Sương đi thông báo Vương Vĩnh An cùng Vương Vĩnh Thiên, dẫn bọn họ tới đây.

“Chúng ta đi tìm tộc nhân khác đi! Tìm được đầu mối then chốt khống chế thì tốt rồi.”

Vương Nhất Nhị đề nghị.

Vương Nhất Đao chưa từ chối, đáp ứng, đoàn người bọn họ rời khỏi nơi đây.

...

Bên ngoài bí cảnh, một mảng hải vực xanh thẳm mênh mông vô bờ, đám người Mị Bằng rất nhanh từ trên cao xẹt qua.

Bọn họ chặt đứt một tay của Lưu Thanh Phong, Lưu Thanh Phong đã hủy diệt thân thể Trâu Ngọc Yên.

Lưu Thanh Phong thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, cánh tay trái không cánh mà bay, sau lưng toát ra mùi cháy khét.

Bạn cần đăng nhập để bình luận