Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5356: Liên thủ diệt địch (1)

Đại tộc nội tình thâm hậu, không phải tiểu tộc có thể so sánh.

Chúc Nghiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, tấm Chân Linh Tru Tiên Phù này gửi ở kho báu của Xích Dung tộc mấy vạn năm, mãi không nỡ vận dụng, một lần này vì phá trận, chỉ có thể sử dụng phù này.

Trận pháp vừa vỡ, tu sĩ Đại Thừa bọn Diệp Tuyền Cơ liền bại lộ ở trước mặt đám người Đông Sơn.

Đông Sơn bấm pháp quyết, lượng lớn ngọn lửa màu đỏ bỗng dưng hiện lên, phạm vi trăm vạn dặm biến thành một mảng biển lửa màu đỏ, tuyết tan, bốc lên một làn sương mù màu trắng.

Biển lửa màu đỏ kịch liệt quay cuồng, hơn trăm con rồng lửa màu đỏ dài vạn trượng từ trong đó bay ra, mang theo nhiệt độ cao khủng bố, đánh về phía đám người Diệp Tuyền Cơ.

Nơi rồng lửa màu đỏ đi qua, hư không không chịu nổi luồng nhiệt độ cao này, xé rách ra.

Một tiếng phượng hót trong vắt vang dội cất lên, một đạo hào quang màu trắng phóng lên trời, một con phượng hoàng toàn thân màu trắng từ nơi xa bay tới, phượng hoàng màu trắng tản mát ra linh áp dọa người, rõ ràng là linh thú bậc tám.

“Băng Phượng bậc tám!”

Xi Băng nhíu lông mày lá liễu, hộ tộc linh thú của Diệp gia thế mà lại là Băng Phượng bậc tám, Băng Phượng chính là chi nhánh của chân linh thiên phượng, thần thông quảng đại.

Băng Phượng nhẹ nhàng vỗ cánh, vạn đạo hào quang màu trắng mảnh khảnh thổi quét ra, rồng lửa màu đỏ chạm tới hào quang màu trắng, nhanh chóng hóa thành tượng băng, sau đó chia năm xẻ bảy.

Một mảng linh quang chói mắt sáng lên, một con hỏa phượng chín màu bỗng hiện ra, hỏa phượng chín màu chỉ là pháp lực hóa hình, không phải thực thể.

Hỏa phượng chín màu vừa xuất hiện, quầng sáng màu trắng liền tan vỡ, hư không phụ cận trực tiếp xé rách ra, nó đánh vào trên thân Băng Phượng, một ngọn lửa chín màu bao phủ thân thể Băng Phượng.

Rất nhanh, theo một đợt tiếng phượng hót trong vắt vang lên, một đợt hào quang màu trắng lóa mắt phóng lên trời, ngọn lửa chín màu nhanh chóng dập tắt. Móng vuốt phải của Băng Phượng đánh lên trên thân hỏa phượng chín màu, hỏa phượng chín màu bay ngược ra ngoài.

Một quầng màu đen từ trên trời giáng xuống, đánh lên trên thân Băng Phượng, Băng Phượng phát ra một tiếng nữ tử kêu thê lương, thân thể run rẩy.

Hào quang màu bạc lóe lên, một tòa tháp khổng lồ lóe ra hào quang màu bạc bỗng hiện lên, chính là Huyền Thiên chi bảo Nguyệt tộc Thất Tinh Hàng Yêu Tháp.

Thất Tinh Hàng Yêu Tháp phun ra một quầng sáng màu bạc, bao phủ Băng Phượng, cuốn nó vào bên trong Thất Tinh Hàng Yêu Tháp.

Đám người Xi Băng lộ ra vẻ mặt vui mừng, đám người Diệp Tuyền Cơ sắc mặt trầm xuống.

Kẻ địch quá nhiều Huyền Thiên chi bảo rồi, một cái đối mặt đã thu đi Băng Phượng, Băng Phượng muốn từ Thất Tinh Hàng Yêu Tháp thoát vây, tỷ lệ vô hạn tiếp cận bằng 0.

Xi Huyên vội vàng thúc giục Thất Tinh Hàng Yêu Tháp, công kích Băng Phượng.

Đám người Phương Phong ùn ùn làm phép công kích đám người Diệp Tuyền Cơ, đám người Vương Thanh Sơn đều tự chọn lựa một đối thủ, đón đánh kẻ địch.

Hác Long bấm pháp quyết, đôi mắt Lục Nhãn Sa Chu tỏa sáng, đều bắn ra một đạo hào quang màu vàng, lao thẳng đến Công Tôn Ưởng.

Công Tôn Ưởng không dám chậm trễ, lật bàn tay phải, hào quang vàng óng lóe lên, một cái chuông nhỏ màu vàng to bằng bàn tay xuất hiện trên tay, vung cổ tay, chuông nhỏ màu vàng rời tay, hình thể tăng vọt, có thể nhìn thấy trên thân chuông có một hình con hổ khổng lồ màu vàng.

Một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc vang lên, chỉ thấy cái chuông khổng lồ màu vàng phun ra một làn sóng âm màu vàng, nghênh đón.

Một tiếng nổ lớn qua đi, sóng âm màu vàng cùng hai đạo hào quang màu vàng đồng quy vu tận, bùng nổ ra một luồng khí mạnh mẽ, hơn vạn quả cầu lửa màu đỏ thật lớn lao thẳng đến Công Tôn Ưởng, đồng thời một cái lưỡi màu đỏ tươi to dài bắn nhanh đến.

Một cây thiền trượng ánh vàng rực rỡ lao đến trước mặt, va chạm với đầu lưỡi, một tiếng kêu gào thống khổ vang lên, cái lưỡi màu đỏ bay ngược ra ngoài.

“Công Tôn đạo hữu, bần tăng với ngươi cùng nhau đối phó người này.”

Diệu Đức đại sư mở miệng nói.

Công Tôn Ưởng gật gật đầu. Hác Long là Đại Thừa trung kỳ, còn có hai con linh thú bậc tám, không dễ đối phó, hai người bọn họ liên thủ đối phó người này tương đối tốt hơn.

Đối thủ của Vương Mạnh Bân là Lê Hâm, hắn bấm pháp quyết, trên bầu trời nhất thời truyền đến một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, phạm vi mười dặm hóa thành lôi vực, hơn vạn thô to tia sét màu bạc cắt qua phía chân trời, lao thẳng đến Lê Hâm.

Lê Hâm không dám sơ ý, vội vàng lấy ra một tấm khiên màu vàng, che ở trước người. Hắn bấm pháp quyết, ngoài thân sáng lên vô số phù văn màu vàng, một màn hào quang màu vàng dày đặc theo đó hiện lên, bảo vệ hắn.

Hắn lật bàn tay phải, một tấm gương nhỏ màu vàng to bằng bàn tay xuất hiện trên tay, rót pháp lực vào, một đạo hào quang vàng óng thô to bắn ra, đánh vỡ đại bộ phận tia sét màu bạc hạ xuống, số ít tia sét màu bạc rơi ở trên tấm khiên màu vàng, hóa thành lôi quang chói mắt bao phủ Lê Hâm.

Rất nhanh, một mảng hào quang vàng óng lóa mắt sáng lên, lôi quang màu bạc tan đi, hiện ra bóng người Lê Hâm, chưa tổn hại gì.

Lấy tu vi Đại Thừa trung kỳ của hắn, nếu một lòng phòng ngự, Vương Mạnh Bân trong thời gian ngắn cũng không hạ được hắn.

Đối thủ của Vương Thanh Thành là Kim Ngọc Dao, Kim Ngọc Dao bấm pháp quyết, mặt đất chui ra những cây dây leo màu xanh thật lớn, mặt ngoài trải rộng gai nhọn, những cây dây leo màu xanh này giống như những sợi roi màu xanh, quét về phía Vương Thanh Thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận