Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1395: Trình Khiếu Tiên và Trình Trảm Tiên (2)

Ngón tay Trịnh Nam gảy cầm huyền, bắn ra từng đạo phong nhận màu lam. Đánh thẳng đến hai gã bán yêu, tốc độ rất nhanh.

Thiếu phụ váy xanh tự nhiên như không, cánh dơi hung hăng vỗ, cuồng phong nổi lên bốn phía. Một cơn lốc màu xanh mênh mông chợt loé mà ra, đánh úp phong nhận màu lam, thổi chúng bay thất tinh bát lạc.

Đang!

Một mảng lớn kiếm khí màu vàng rợp trời rợp đất bắn nhanh đến, mắt thấy sắp xuyên thủng thân thể hai gã bán yêu.

Đại hán hồng y dùng hai đấm đấm ra một mảng lớn hoả diễm màu đỏ, tạp về hư không phía trước. Một mảng lớn quyền ảnh của hoả diễm màu đỏ cũng từ đó mà ra.

Oành đùng đùng!

Kiếm khí màu vàng bị quyền ảnh màu đỏ đánh vỡ nát, khí lưu cuồn cuộn, hoả diễm bốn phía.

Một đạo âm ba màu lam không hề có dấu hiện bay ra từ bên trong hoả diễm, nhanh chóng xẹt qua thân thể hai gã bán yêu. Bọn họ nhất thời không nhúc nhích, hai mắt trừng lớn, giống như nhìn thấy một chuyện gì đó không thể tưởng tượng được vậy.

Một viên luân màu vàng bắn nhanh đến, nháy mắt đến trước mặt bọn họ.

Đại hán hồng y vội vàng lấy ra một mặt thuẫn bài màu đỏ, nhanh chóng trướng đại che ở trước người.

“Khanh!”

Viên luân màu vàng đánh lên trên mặt thuẫn bài, chỉ lưu lại một vệt dấu vết nhợt nhạt. Viên luân màu vàng hiển nhiên là bốn thanh phi kiếm màu vàng ngưng tụ thành, mũi kiếm chĩa vào trong.

Trình Chấn Vũ mỉm cười biến đổi kiếm quyết. Bốn thanh phi kiếm màu vàng hào quang đại trướng, bộc phát một trận tiếng kiếm minh trong suốt. Bốn thanh phi kiếm màu vàng nháy mắt kết hợp làm một thể, hoá thành một thanh cự kiếm mênh mông, bổ vào trên mặt thuẫn bài màu đỏ.

Thuẫn bài màu đỏ giống như hạt giấy vậy, bị cự kiếm màu vàng chém thành hai nửa.

Vang lên hai tiếng kêu thê lương thảm thiết, đầu của hai bán yêu bị chém rơi xuống đất, máu tươi phun cao vài thước.

Trình Chấn Vũ còn chưa kịp cao hứng, hư không trên đỉnh đầu đã dao động. Hiện ra một cái móng vuốt sói mênh mông màu hồng, dẫn theo một cỗ sóng nhiệt kinh người, hung hăng chụp đến.

Một đạo linh quang màu đỏ bắn nhanh đến, nháy mắt đến trước mặt bọn họ.

Tay áo Trình Chấn Vũ run lên, tay phải bổ vào phía đỉnh đầu, bắn ra một đạo kiếm quang màu vàng. Hai ngón tay Trịnh Nam giữ chặt cây cầm huyền, buông ngón tay, một cổ âm ba vô tình thổi quét mà ra.

Oành đùng đùng!

Kiếm quang màu vàng chém vỡ nát móng vuốt sói màu đỏ, tự thân cũng tán loạn không thấy. Âm ba vô hình cũng đánh tan linh quang màu đỏ.

“Phản ứng rất nhanh, khó trách có thể giết chết hai gã đồng bạn của ta.”

Thanh âm có chút trêu tức của nam vang lên, một đạo hồng quang từ xa bay tới.

Một gã thanh niên mặc hồng y tầm ba mươi tuổi ngồi trên một con cự hạc màu đỏ. Hắn có một cái đuôi màu đỏ, tai lớn, hai cánh tay có một chút lông tơ cùng màu.

“Trình Thiếu Khiên! Là ngươi.”

Trình Chấn Vũ cau mày, sắc mặt trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Thanh niên hồng y là bán yêu, nhưng hắn có tên của Nhân tộc.

Nói hẳn lên, Trình Hiểu Thiên và Trình Chấn Vũ cùng một nhà, nhưng Trình Chấn Vũ không dám nhận thức bổn gia này. Từ lúc Trình Hiểu Thiên tham chiến đến nay, Kim Đan tu sĩ chết dưới tay hắn có không dưới mười người.

Yêu tộc có Tứ hoa lục hùng, là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của Yêu tộc. Bạch Linh Nhi đứng đầu tứ hoa, Trình Hiểu Thiên là kẻ duy nhất lấy thân phận bán yêu đứng vào hàng ngũ lục hùng. Ngoại trừ hắn có thần thông không nhỏ, còn có một nguyên do khác liên quan đến tổ phụ Trình Trảm Thiên.

Nghe nói Trình Trảm Thiên là hậu nhận của Thiên Lang chân nhân. Hắn cũng là bán yêu, mẫu thân họ Trình. Không biết vì cái gì, hắn lấy cho mình một cái tên nhân tộc, gọi là Trình Trảm Tiên, mười phần thù hận Nhân tộc. Nguyên Anh tu sĩ chết trên tay hắn có hơn ba vị.

Một trận tiếng gầm gừ quái dị đến cực điểm vang lên, Trình Khiếu Thiên nhướng mày.

Bán yêu chỉ huy lượng lớn yêu thú lui lại, yểm hộ lẫn nhau. Bán yêu và Yêu tộc đều rời khỏi chiến trường, bay về phía sau.

Nhân tộc bên này vang lên từng trận thanh âm bén nhọn đến cực điểm, tu sĩ Nhân tộc lần lượt lui lại.

Ánh mắt Trính Khiếu Thiên âm trầm, quét mắt nhìn vợ chồng Trình Chấn Vũ. Cự hạc màu đỏ dưới chân bay quanh một vòng, đuổi theo tộc nhân đang rời khỏi chiến trường.

Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu hắn đánh hẳn lên, bọn họ cũng không nắm chắc phần thắng.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, bay trở về trong thành.

Một toà đại thành dài liên miên mấy ngàn dặm, vô số yêu thú ở bên ngoài đại thành, cửa thành viết ba chữ cái to “Diệt tiên thành”.

Bên trong Diệt tiên điện, mười hai Yêu tộc Nguyên Anh kỳ tụ tập lại một chỗ, thương thảo chiến sự.

Một thiếu phụ váy xanh tầm ba mươi tuổi ngồi ở ghế chủ toạ, thân sắc lạnh lùng. Mười một Yêu tộc Nguyên Anh kỳ còn lại ngồi ở hai bên sườn.

“Thanh đạo hữu, sao lại đột nhiên lui binh? Chúng ta rõ ràng chiếm thế thượng phong.”

Một lão giả áo bào đỏ mặt đầy hồng quang có chút khó hiểu hỏi.

“Hai cứ điểm chứa vật tư của chúng ta bị tập kích, một cứ điểm bị Nhân tộc công phá. Hậu phương không ônt, chúng ta không thể an tâm tác chiến. Trình đạo hữu, lão tổ có lệnh, ngươi chọn lựa một đám tinh nhuệ, lưu thủ ở phía sau. Đảm bảo cho vật tư an toàn.”

Lời này rơi xuống, ánh mắt của bọn họ đều tập trung trên người người nam áo vàng.

Người nam áo vàng ngũ quan tuấn lãng, thần sắc lạnh lùng, hai hàng lông mày đạm kim sắc.

Trình Trảm Tiên, hậu nhân của Thiên Lang chân quân, xuất thân bán yêu. Hắn là một trong những bán yêu ít ỏi có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ, cũng là đối tượng ngưỡng mộ của toàn bộ bán yêu.

“Lưu thủ phía sau? Nhân tộc có thể tập kích quấy rối phía sau chúng ta, chúng ta cũng có thể quấy rối tập kích phía sau bọn họ. Không tất yếu để Nhân tộc nắm mũi dắt đi như vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận