Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1782: Di chúc của Vương Minh Nhân (1)

Vương Minh Nhân cho Trần Tương Nhi một cái trừng mắt, mặt lạnh nói: “Ta làm chuyện gì, không cần ngươi quản, ta có chừng mực.”

“Hừ, ngươi tốt nhất đừng để ta phát hiện các ngươi làm ra chuyện khác người, nếu không ta cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Trần Tương Nhi bỏ lại một câu nói hung hăng, xoay người rời khỏi.

Vương Minh Nhân nhướng mày, nhìn bóng lưng Trần Tương Nhi rời đi, trên mặt lộ ra vẻ mặt như có chút suy nghĩ.

Vương Minh Nhân ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh có một lư hương màu đỏ, Tam Nguyên Định Linh Hương cắm ở trong lư hương sắp đốt xong rồi, tâm ma càng nhiều, tốn thời gian càng dài, càng khó vượt qua cửa ải tâm ma.

Một ngọn núi phụ cận ngọn núi màu đỏ, ánh mắt Từ Tử Hoa lộ ra vài phần lo lắng, lôi vân trên bầu trời càng lúc càng lớn, che cả bầu trời, phát ra tiếng sấm sét “ầm ầm ầm”.

Hàm răng Tây Môn Phượng cắn chặt bờ môi đỏ mọng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng.

“Sư phụ, nếu là Kết Anh thất bại, phu quân thật sự không sống nổi sao?”

Từ Tử Hoa khẽ thở dài một hơi, nói: “Một trong ba đại bí dược Tam Nguyên Hộ Tâm Đan của bản tông có thể kéo dài tính mạng, chỉ có thể sống được mấy năm, thời gian tới, vẫn phải chết, nếu không phải như thế, vi sư đã sớm trùng kích Nguyên Anh kỳ.”

“Tam Nguyên Hộ Tâm Đan!”

Tây Môn Phượng cười khổ một tiếng, Tam Nguyên Hộ Tâm Đan là bí dược độc môn của Thái Nhất tiên môn, không dễ dàng lưu truyền ra ngoài, cho dù có đủ nhiều điểm cống hiến, công lao không đủ lớn, cũng không thể đổi Tam Nguyên Hộ Tâm Đan. Tam Nguyên Hộ Tâm Đan là thuốc tiên chữa thương, nghe nói người tu tiên chỉ cần còn một hơi thở, ăn vào Tam Nguyên Hộ Tâm Đan cũng có thể cứu trở về.

...

Sân yên tĩnh nào đó, Lưu Cận chửi ầm lên đối với Vương Minh Nhân, Vương Thanh Sơn nằm ở trên mặt đất, không nhúc nhích, đầu một nơi mình một nẻo.

“Ai cho ngươi tự tiện hành động? Lão phu dặn dò mãi, bảo ngươi cố thủ là được, không cho ngươi tự tiện xuất kích, bởi vì ngươi, ký danh đệ tử của Diệp sư huynh đã chết, cháu trai của ngươi cũng đã chết.”

Lưu Cận không chút khách khí khiển trách, mặt đầy lửa giận.

“Đệ tử cũng không ngờ, Thanh Sơn hắn thế mà...”

“Không ngờ? Đây là điều ngươi không ngờ tới sao? Lão phu cho ngươi tự tiện xuất kích sao? Bởi vì ngươi, đệ tử Diệp sư huynh thích nhất đã chết, cháu trai của ngươi đã chết, cho dù lão phu muốn buông tha ngươi, Chấp Pháp điện cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Vương Minh Nhân sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi cứ ở lại chỗ này, nơi nào cũng không được đi.”

Lưu Cận phất tay áo bào, sải bước rời khỏi.

“Sao có khả năng! Thanh Sơn sao có khả năng đã chết rồi chứ!”

Vương Minh Nhân ôm thi thể Vương Thanh Sơn, vẻ mặt đầy hối hận.

Một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi đến.

“Thanh Sơn, chuyện gì vậy? Minh Nhân thúc, Thanh Sơn sao có thể biến thành như vậy?”

Vương Trường Sinh rống lớn, ánh mắt âm trầm, trong mắt tràn đầy lửa giận.

“Trường Sinh, Như Yên, các ngươi nghe ta giải thích, chúng ta phụng mệnh...”

Vương Minh Nhân vội vàng mở miệng giải thích, vẻ mặt sợ hãi.

“Là ngươi hại chết Thanh Sơn, ngươi tên khốn kiếp này, ta muốn giết ngươi.”

Vương Trường Sinh đánh một quyền lên trên người Vương Minh Nhân, Vương Minh Nhân nháy mắt bay ngược đi, hộc máu không ngừng.

“Dừng tay, Trường Sinh, ta cũng không muốn, ta không ngờ...”

“Ngươi thúi lắm, năm đó ta giữ ngươi ở bên người, tự mình dạy dỗ, về sau đưa ngươi vào Thái Nhất tiên môn, còn cho ngươi một lượng lớn linh thạch, gia tộc khổ nữa khó nữa, ta có từng đề cập điều kiện với ngươi? Ta mời ngươi hỗ trợ mượn Hạo Thiên Kính, ngươi từ chối luôn, vì con đường của chính ngươi, ngươi lôi kéo Thanh Linh cùng Thu Minh truy bắt tà tu, chậm trễ bọn họ tu luyện. Ba chỗ cứ điểm của gia tộc bị tập kích, ngươi tránh thật xa, chẳng nghe chẳng hỏi, bây giờ muốn lập công, lại lôi kéo Thanh Sơn mạo hiểm, ngươi vì lợi riêng, chưa bao giờ nghĩ cho người khác, ta không có ngươi tên tộc thúc này.”

Thân hình Vương Trường Sinh nhoáng lên một cái, chợt xuất hiện ở trước mặt Vương Minh Nhân, nắm tay phải đánh về phía đầu Vương Minh Nhân.

“Không...”

Trong mật thất, Vương Minh Nhân ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn thưng, ngũ quan vặn vẹo thành mộc cục, giống như đang thừa nhận thống khổ nào đó khó có thể chịu được.

Hắn đột nhiên mở mắt, sắc mặt đỏ bừng.

“Phốc!”

Vương Minh Nhân há mồm phun ra một ngụm máu tươi lớn, Kim Đan chỗ đan điền chia năm xẻ bảy, khuôn mặt hắn nhanh chóng già cả, tóc biến thành màu xám trắng.

Toái đan hóa anh, thành công thì tiến vào Nguyên Anh kỳ, thất bại sẽ chết.

Vương Minh Nhân vốn tưởng tâm ma chủ yếu là Trần Tương Nhi, thật ra không, tâm ma của hắn là ích kỷ, hắn hại người ích ta, vì con đường của mình, làm ra rất nhiều chuyện gián tiếp tổn hại con đường của người khác, những việc này đều là tâm ma của hắn.

...

Cái này trái lại không phải nói tu sĩ Nguyên Anh khác chí công vô tư, mà là con đường của Vương Minh Nhân đi lệch rồi. Vì trường sinh, tu sĩ khác là cố gắng tu luyện, xem xét thời thế, cẩn thận đi về phía trước. Vương Minh Nhân là hại người ích ta, vì con đường của mình, không tiếc hy sinh con đường của người khác, trong lòng hắn không nhất định là nghĩ như vậy, nhưng hắn quả thật là làm như vậy, đường của hắn đã đi lệch.

Nhìn chung cả đời Vương Minh Nhân, hắn có thể nói là thuận buồm xuôi gió, lúc gặp được cửa ải khó khăn, hắn là mượn dùng lực lượng người khác vượt qua, cho dù sẽ ảnh hưởng con đường của thân tộc, hắn cũng sẽ không thay đổi chủ ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận