Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3284: Ngô Nhai vs Vương Thanh Sơn (2)

“Kiên trì một đoạn thời gian nữa, tu sĩ Luyện Hư của Ngô gia xấp xỉ sắp đến rồi.”

Tống Vân Huy cổ vũ, ăn vào một viên thuốc màu lam, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng khôi phục hồng hào, hắn rót pháp lực khổng lồ vào trận bàn, đánh vào mấy pháp quyết.

Trên đảo chợt toát ra vô số sương mù màu vàng, che kín cả hòn đảo.

Vương Thanh Sơn nhíu mày, bắt kiếm quyết, hai tay nâng lên cao cao, mặt biển chợt kịch liệt quay cuồng, nhấc lên mấy chục cơn sóng lớn ngập trời, sau nháy mắt mơ hồ, từng cơn sóng lớn hóa thành những thanh kiếm khổng lồ màu lam dài mấy trăm trượng, từ bốn phương tám hướng chém về phía hòn đảo.

Vạn Linh Kiếm Kinh, vạn vật đều có thể làm kiếm.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa qua đi, trận bàn trên tay Tống Vân Huy chia năm xẻ bảy, sương mù màu vàng trên đảo tan đi.

Sắc mặt Tống Vân Huy trở nên rất khó coi, trong mắt tràn đầy nét sợ hãi. Hắn hoàn toàn không ngờ, Vương Thanh Sơn bằng vào sức một người, lại có thể thật sự phá đi trận pháp, hắn tự nhận không có bản lãnh này.

Vương Thanh Sơn nheo đôi mắt lại, ánh mắt đặt ở trên tòa linh sơn kia.

“Thiên Thảo phong? Vườn linh dược?”

Trên mặt Vương Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú.

Đúng lúc này, hư không đỉnh đầu của hắn nổi lên một trận gợn sóng, vô số ánh lửa màu đỏ toát ra, hóa thành một bàn tay màu đỏ lớn mấy trăm trượng, tản mát ra một nhiệt độ cao kinh khủng.

Bàn tay màu đỏ vỗ xuống thẳng mặt, một làn sóng nhiệt kinh người ập vào mặt.

Hai vai Vương Thanh Sơn run lên, một đợt tiếng kiếm ngân chói tai vang lên, chín cây Thanh Ly Kiếm bắn ra, hóa thành chín dải cầu vồng màu xanh, chém về phía bàn tay màu đỏ.

Tiếng nổ ầm ầm ầm qua đi, bàn tay màu đỏ bị chín dải cầu vồng màu xanh chém vỡ nát, hóa thành ngọn lửa hừng hực chụp xuống.

Tôn Tứ Hải triệu ra một cây cờ phướn màu lam hơi nước mênh mông, phát ra một mảng lớn vầng sáng màu lam, chặn những ngọn lửa kia.

“Một tên tu sĩ Hóa Thần, cũng dám đến địa bàn Ngô gia chúng ta gây chuyện, thực cho rằng không ai dám dạy dỗ Vương gia các ngươi sao?”

Một giọng nam tử lạnh lùng từ chân trời truyền đến.

Vừa dứt lời, một đạo hào quang màu đỏ xuất hiện ở phía chân trời nơi xa, tốc độ đặc biệt nhanh.

Không qua bao lâu, hào quang màu đỏ dừng lại, là một con Ly Hỏa Chuẩn hình thể thật lớn, Ngô Nhai ngồi ở trên lưng Ly Hỏa Chuẩn, ánh mắt lạnh như băng.

“Nơi này là địa bàn Ngô gia chúng ta, cút đi!”

Ngô Nhai giọng điệu lạnh như băng, nếu không phải xem ở trên mặt mũi Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, hắn đã sớm hạ tử thủ.

“Tiền bối, gia chúng ta Vương đã chuẩn bị khai phá đảo này...”

Vương Thanh Sơn còn chưa nói xong, Ngô Nhai đã ra tay.

Một cái tay của hắn hướng về hư không vỗ một phát, hư không trước mặt Vương Thanh Sơn chợt toát ra vô số ánh lửa màu đỏ, nháy mắt hóa thành một bàn tay lửa màu đỏ thật lớn, mang theo sóng nhiệt ngập trời, vỗ xuống Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn bắt kiếm quyết, chín cây Thanh Ly Kiếm nở rộ kiếm quang, hóa thành chín con mãng xà khổng lồ màu xanh dài hơn trăm trượng, pháp lực hóa hình.

Chín con mãng xà khổng lồ màu xanh đón đỡ bàn tay lửa màu đỏ, chúng nó mở cái mồm như chậu máu, cắn chặt bàn tay lửa màu đỏ, xé nó vỡ nát, lửa hừng hực thiêu đốt.

Trong mắt Ngô Nhai chợt lóe sự ngạc nhiên, bộ chín món thông thiên linh bảo, hắn cũng không có.

Vương Thanh Sơn chỉ Hóa Thần kỳ, dám cứng rắn đối kháng hắn, điều này làm Ngô Nhai có chút không vui.

Hắn bắt pháp quyết, ngoài thân toát ra một đạo hào quang màu đỏ chói mắt, hóa thành một hư ảnh hình người thật lớn, quanh thân hào quang màu đỏ lấp lánh, chính là pháp tướng.

Hư ảnh hình người sáng lên một mảng hào quang màu đỏ lóa mắt, tay phải bổ về phía hư không.

Hư không trên đỉnh đầu Vương Thanh Sơn chợt nổi lên một trận gợn sóng, vô số ánh lửa màu đỏ toát ra, sau chớp mắt mơ hồ, hóa thành một bàn tay màu đỏ lớn nghìn trượng, vỗ xuống Vương Thanh Sơn.

Ngô Nhai sẽ không giết Vương Thanh Sơn, làm Vương Thanh Sơn bị thương nặng là không có vấn đề.

Bàn tay màu đỏ còn chưa vỗ xuống, một luồng nhiệt độ cao kinh người đập vào mặt, lượng lớn nước biển bốc hơi, sương mù dày đặc cuồn cuộn.

Tôn Tứ Hải cảm giác miệng khô lưỡi khô, trong mắt tràn đầy nét sợ hãi.

Hai tay Vương Thanh Sơn nâng lên cao cao, sương mù dày đặc kịch liệt quay cuồng, hóa thành những cây phi kiếm màu trắng, đón đỡ bàn tay màu đỏ, đồng thời chín con mãng xà khổng lồ màu xanh kết hợp một thể, hóa thành một con giao long màu xanh hình thể khổng lồ, bổ về phía bàn tay màu đỏ.

Phi kiếm màu trắng vừa tới gần bàn tay màu đỏ mười trượng, chợt tán loạn, giao long màu xanh cùng bàn tay màu đỏ va chạm, giao long màu xanh phát ra một tiếng kêu thê lương, bay ngược ra ngoài, hóa thành chín cây phi kiếm hào quang lấp lánh.

Vương Thanh Sơn biến đổi kiếm quyết, chín cây Thanh Ly Kiếm nở rộ kiếm quang, một hóa trăm, trăm hóa vạn, hơn vạn cây phi kiếm màu xanh đón đỡ bàn tay màu đỏ.

Một tiếng nổ qua đi, bàn tay màu đỏ bị phi kiếm màu xanh dày đặc chém vỡ, hóa thành lửa hừng hực, bao phủ phạm vi vài dặm, nhiệt độ cao khiến lượng lớn nước biển bốc hơi.

Tống Vân Huy thấy một màn như vậy, mặt lộ vẻ vui mừng, Ngô Nhai vận dụng pháp tướng công kích, Vương Thanh Sơn cho dù không chết, hẳn là cũng bị thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận