Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6561: Ngọc Hư công tử

Một tòa trang viên yên tĩnh, kỳ hoa dị thạch, guồng nước hành lang.

Một ông lão áo bào tím dáng người gầy gò ngồi ở trong đình đá màu xanh, nhíu mày.

Tử Vi Thượng Nhân, Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ.

Một thiếu phụ váy lam dáng người yểu điệu đang báo cáo với Tử Vi Thượng Nhân, vẻ mặt cung kính.

“Cái gì? Còn chưa tìm được? Hắn chỉ là Kim Tiên trung kỳ, có khả năng chạy đến đâu?”

Tử Vi Thượng Nhân nhíu mày nói.

“Đệ tử đã phái thêm nhân thủ, chỉ cần Ngọc Hư công tử dám lộ mặt, liền bắt hắn về chịu tội.”

Thiếu phụ váy lam thận trọng nói.

Ngọc Hư công tử cướp đồ vật của Tử Vi môn, còn giết nhiều vị tu sĩ Kim Tiên của Tử Vi môn, Tử Vi môn bày ra thiên la địa võng, tuyên bố treo thưởng lớn, truy nã Ngọc Hư công tử.

“Hừ, việc này đã truyền ra, nhất định phải đưa hắn ra công lý, bằng không Tử Vi môn chúng ta cũng mất hết mặt mũi.” Tử Vi Thượng Nhân lạnh lùng nói, mặt đầy sát khí.

Một tu sĩ Kim Tiên lại dám đoạt đồ vật của Tử Vi môn, còn giết một đệ tử của hắn.

Thiếu phụ váy lam lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính hào quang màu lam lấp lóe, đánh vào một đạo pháp quyết, trên mặt gương hiện ra một thanh niên áo vàng óng vẻ mặt hốt hoảng.

“Từ sư tỷ, chúng ta phát hiện Ngọc Hư công tử, trước mắt hắn ở Kim Nhạn quần đảo, Tôn sư huynh cùng Lưu sư tỷ đã đi chặn đường hắn.”

Thanh niên áo vàng óng nói.

“Kim Nhạn quần đảo! Lão phu đi qua, lần này, ta xem hắn chạy tới đâu.”

Tử Vi Thượng Nhân trầm giọng nói, trong mắt lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo.

Hắn rời Thất Tinh phường thị, chạy tới Kim Nhạn quần đảo.

...

Một mảnh hải vực xanh thẳm, gió biển thổi từng cơn.

Ba nam một nữ đang đấu pháp, một thanh niên áo vàng óng ngũ quan tuấn lãng sắc mặt tái nhợt, trên tay cầm một con dao găm hào quang vàng óng lấp lóe, dao găm vàng óng tản mát ra tiên khí dao động dọa người, hiển nhiên là thượng phẩm tiên khí.

Thanh niên áo vàng óng không phải ai khác, chính là Vương Xuyên Minh.

Hắn theo Vương Nhất Đao tới Thất Tinh hải vực, tự xưng tu sĩ phi thăng, Vương gia cũng thực sự ở hạ giới an bài một vị Ngọc Hư công tử, nghiêm túc mà nói là phái người đóng giả Ngọc Hư công tử, để lại truyền thuyết ở nhiều nơi, mỗi lần đều dùng khuôn mặt khác nhau, cho người ta một loại ấn tượng không thích sử dụng mặt thật.

Vương Xuyên Minh sửa tu công pháp, đồng thời lấy thân phận tán tu tự gọi mình, gia nhập Tử Dương hội, Tử Dương hội có nhiều vị tu sĩ Kim Tiên, là thế lực lâu đời của Thất Tinh hải vực.

Vương Xuyên Minh sau khi khôi phục tu vi Kim Tiên kỳ, Bạch Ngọc Kỳ tự mình tới bố trí một tòa động phủ cổ tu sĩ, đặt một món thượng phẩm tiên khí Kim Nguyệt Nhận, sau đó Vương Xuyên Minh vừa khéo cùng tu sĩ Kim Tiên của Tử Dương hội phát hiện chỗ động phủ này.

Sau khi phá cấm chế, vì tranh đoạt Kim Nguyệt Nhận, Vương Xuyên Minh cùng tu sĩ Kim Tiên khác ra tay đánh nhau, cố ý thả một người chạy mất, tin tức hắn có thượng phẩm tiên khí cũng liền truyền ra.

Tử Vi môn phái ra Thái Nhạc Chân Quân dẫn đội, truy sát Vương Xuyên Minh, Thái Nhạc Chân Quân có tu vi Kim Tiên đại viên mãn, là đệ tử của Tử Vi Thượng Nhân.

Thái Nhạc Chân Quân chỉ mở sáu khiếu, không có thượng phẩm tiên khí, căn bản không phải đối thủ của Vương Xuyên Minh, bị Vương Xuyên Minh tiêu diệt.

Vương Xuyên Minh cướp giết một thương đội của Tử Vi môn, chém giết nhiều vị tu sĩ Kim Tiên, Tử Vi môn tuyên bố treo thưởng lớn, truy nã Vương Xuyên Minh.

“Đều đi chết đi!”

Vương Xuyên Minh sắc mặt lạnh lùng, giơ tay phải, Kim Nguyệt Nhận lập tức nở rộ hào quang vàng óng, lao thẳng đến ba tu sĩ Kim Tiên.

Ba người không dám đón đỡ, đang muốn tránh đi, Vương Xuyên Minh lật bàn tay phải, hào quang vàng óng lóe lên, một cái chuông nhỏ hào quang vàng óng lấp lóe xuất hiện trên tay, lắc nhẹ một cái.

Tiếng chuông “keng keng keng” vang lên, ba người cảm giác hồn hải truyền đến một trận đau đớn khó có thể chịu được, tựa như có người ném một tảng đá lớn vào hồn hải của bọn họ.

Chờ bọn họ khôi phục tỉnh táo, Kim Nguyệt Nhận cũng đến trước người của bọn họ, chém bọn họ thành hai nửa, Nguyên Anh cũng không thể trốn ra.

“Muốn chết!”

Một thanh âm nam tử lạnh lùng vô cùng từ phía chân trời truyền đến.

Vừa dứt lời, hư không trên đỉnh đầu Vương Xuyên Minh nổi lên dao động, một bàn tay lớn màu tím hiện ra trên không, vỗ thẳng xuống.

Vương Xuyên Minh muốn tránh đi, một lực lượng giam cầm cường đại theo đó hiện lên, giam cầm hắn ở tại chỗ.

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang màu trắng to lớn phóng lên trời, chém bàn tay lớn màu tím vỡ nát.

Tử Vi Thượng Nhân từ nơi xa bay tới, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo.

“Vị đạo hữu nào ở đây?”

Tử Vi Thượng Nhân mở miệng hỏi, vẻ mặt đầy sự đề phòng.

Mặt biển cuồn cuộn dâng trào, nhấc lên một cơn sóng khổng lồ màu lam cao vạn trượng, Mộ Dung Băng cùng một ông lão áo lam thân hình cao lớn đứng trên cơn sóng khổng lồ.

“Thái Ất Kim Tiên!”

Tử Vi Thượng Nhân cảm nhận được Mộ Dung Băng cùng ông lão áo lam tản ra linh áp kinh khủng, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, không nói hai lời, hướng về đường lúc tới đây bay đi.

Nước biển phía trước cuồn cuộn phun trào, ông lão áo lam hiện ra, cản đường của Tử Vi Thượng Nhân.

Ngoài thân ông lão áo lam nở rộ hào quang màu lam, tung một cú đấm, đánh về phía Tử Vi Thượng Nhân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận