Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1309: Thiên hạ thủ vi cường (1)

Vương Minh Nhân buông bỏ được tảng đá trong lòng xuống nói: “Ta đã muốn bỏ qua một lần, ta có thể sẽ không sai thêm một lần nữa. Nói thật, ta biết là ta có lỗi với Tương Nhi, nếu kiếp sau, ta sẽ bù lại cho nàng.”

“Ngươi đã quyết định như vậy, rèn sắt khi còn nóng. Ba ngày sau là ngày hoàng đạo, nếu các ngươi đồng ý, tại đây ba ngày sau thành hôn, chúng ta làm chứng cho hôn nhân các ngươi.”

“Trường Sinh, cảm tạ.”

Vương Minh Nhân cảm kích nói.

“Người một nhà không nói hai lời. Nếu Diệu Long thúc công dưới suối vàng biết được, thì cũng hy vọng ngươi có thể theo đuổi hạnh phúc của mình.”

Vương Trường Sinh vẫn còn nhớ như in, thời điểm hắn lần đầu tiên đến Tiên Duyên thành, Vương Diệu Long còn nói Vương Trường Sinh “Ngươi còn nhỏ”. Nháy mắt, Vương Trường Sinh đã là lão tổ tông, còn Vương Diệu Long thì đã mất rồi.

Ba ngày sau, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng ở Ngân Xà đảo thành thân, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên là bối phận rất thấp, họ ngồi ở hai bên, để Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng bái lạy với bức hoạ Vương Diệu Long.

"Nhất bái cao đường, nhị bái thiên địa, phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ."

Phần đông tộc nhân Vương gia chứng kiến, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng chính thức thành vợ chồng.

“Minh Nhân thúc công, hôm nay là ngày vui của ngài, tôn nữ khính trước, ngài tuỳ ý.”

"Minh Nhân thúc công, tôn nhi kính ngài một ly."

"Lão tổ tông, tôn nhi uống trước một ly.”



Vương Minh Nhân bối phận rất cao, hắn kính rượu cho tộc nhân rất nhiều. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mời rượu Vương Minh Nhân.

Vương Minh Nhân ai đến cũng không cự tuyệt, từ lúc hắn chào đời đến nay thì hôm nay là ngày vui vẻ nhất.

Một lúc lâu sau, Vương Minh Nhân mặt đỏ bừng quay trở lại phòng.Tây Môn Phượng ngồi ở trước giường, trên đầu trùm một tấm lụa hồng.

Vương Minh Nhân lấy tấm lụa hồng xống, đập vào mắt là khuôn mặt tuyệt mỹ ủa Tây Môn Phượng, sắc mặt của nàng có chút ửng đỏ, tâm tình có chút kích động.

Nàng chờ ngày này đã rất lâu rồi, hiện tại rốt cuộc mộng đẹp cũng trở thành sự thật.

“Phượng nhi, ta rốt cuộc cũng cưới được nàng. Từ hôm nay trởddi, nàng là thê tử của ta. Lấy việc ta với Trần Tương Nhi lý giải thì khả năng nàng sẽ trả thù chúng ta, nàng…”

Vương Minh Nhân nói còn chưa xong, Tây Môn Phượng đã che miệng Vương Minh Nhân. Vẻ mặt nhu tình nói: “Phu quân, từ hôm nay trở đi chúng ta chính là vợ chồng. Mặc kệ chàng gặp được chuyện gì khó xử, thiếp đều ở bên cạnh chàng cùng chàng. Thiếp nói rồi, nguyệt đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất phân ly.”

Vương Minh Nhân có chút nghẹn ngào gật đầu nói: “Tốt, Phượng nhi, ta cũng đá ứng với nàng, ta vĩnh viễn đối tốt với nàng, kiếp này quyết không phụ nàng. Nếu ta phụ nàng, thiên lôi đánh xuống, không thể…”

Lời nói hắn còn chưa nói xong, Tây Môn Phượng đứng dậy, hai cánh tay ôm lấy cổ Vương Minh Nhân, đôi môi đỏ mọng hôn tới Vương Minh Nhân.

Không qua bao lâu, quần áo hai người chung quanh bay loạn, điên long đảo phượng, phòng đầy xuân sắc.

...

Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng đi đến, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng bọn họ đi vào từ đường.

Bàn thờ rất dài. Trưng lên lượn lớn linh vị, có nam có nữ, đều là họ Vương, chỉ có ít bộ phận là khác họ.

Dựa theo quy định của Vương gia, người tu tiên được gả vài Vương gia, tên sẽ được đưa vào gia phả gia tộc. Nếu lập hạ được công lớn, sau khi chết linh vị có thể được cung phụng ở từ đường, hậu nhân thăm viếng.

Từ đường đại biểu là liệt tổ liệt tông, sau khi thăm viếng tổ tông, tên của Tây Môn Phượng sẽ được đặt vào trong gia phả.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhìn chăm chú, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng quỳ gối trước mặt bàn thờ, trùng trùng dập đầu ba cái.

Vương Trường Sinh trong lòng có chút cảm khái. Nếu là năm đó không đưa Vương Minh Nhân đến Thái Nhất tiên môn thì vận mệnh của hắn khẳng định sẽ không giống như vậy. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, thời gian cũng sẽ không quay vại.

“Minh Nhân thúc, thím, các ngươi đã bái lạy tổ tông, tên các ngươi sẽ được viết cùng nha. Nếu không có gì, các ngươi ở lại Ngân Xà đảo thêm một đoạn thời gian.”

Tây Môn Phượng cười gật đầu nói: “Được, nơi này phong cảnh rất đẹp, ta thích nơi này.”

“Thím thích là tốt rồi, thích thì ở lại thêm một thời gian, có gì cần, dặn dò tộc nhân phía dưới là là được.”

Uông Như Yên cười nói, Tây Môn Phượng không có đánh giá gì, bình dị, gần gũi. So sánh thêm, Trần Tương Nhi và Vương Minh Nhân thành thân nhiều năm, Uông Như Yên đều không gặp mặt.

“Trường Sinh, Như Yên, các ngươi dẫn người đi đi, không cần xen vào chúng ta, chúng ta có thể tự chiếu cố mình.”

So sánh với trước kia, giọng điệu Vương Minh Nhân có vẻ bình dị gần gũi.

Vương Trường Sinh gật đầu, nói chuyện phiếm thêm vài câu thì cùng Uông Như Yên rời khỏi.

Quay lại chỗ ở, Vương Trường Sinh truyện tống đến Vân Hải tông, để thông báo cho Vương Thanh Thiến thông báo cho Tử Nguyệt tiên tử.

Sau nửa canh giờ, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Diệp Hải Đường ngồi yên lặng không nói một lời. Rời khỏi Ngân Xà đảo, Tử Nguyệt tiên tử cũng lặng lẽ rời khỏi Vân Hải tông, ba người sửa đôi khuôn mặt, bay về phía Vạn Quỷ hải vực.



Đông Hoang, Thái Nhất tiên môn.

Một toà trúc lâu ở bên trong một mảng lớn rừng trúc. Tứ Quý Kiếm Toà ngước nhìn Vương Thanh Sơn, vẻ mặt lộ hài lòng.

Vương Thanh Sơn khí tức nội diễm, không giống như lúc trước bộ lộ sắc bén.

Hắn ở Kiếm phong tu luyện mười ba năm, thuận lợi tiến vào Kim đan tầng tám. Hắn vốn là đang muốn tiếp tục ở kiếm phong tu luyện. Nhưng mà mặt kệ hắn có cố gắng như thế nào, cảm giác hắn không thể tiến vào Kim đan thầng chín, hiên nhiên là hắn gặp phải bình cảnh.

Bất đắc dĩ, Vương Thanh Sơn đành phải xuất quan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận