Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2685: Địa phương vô danh (1)

Vương Hoa Dương tu đạo được hơn trăm năm, trước mắt là Kim Đan tầng sáu. Hắn phụng mệnh đóng quân ở đây, hắn phát hiện phía sau thác nước có một lối vào bí cảnh. Vương Thanh Thiến nghiêm lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào tầm bảo. Đương nhiên, bất luận kẻ nào này không bao gồm tu sĩ cấp cao của Vương gia.

Hắn biết rõ giá trị của một bí cảnh, không dám sơ ý.

Một đạo độn quang màu đỏ xuất hiện ở phía chân trời xa xa, rất nhanh bay về hướng này.

Vương Hoa Dương lập tức nhận được bẩm báo của thủ hạ, hạ lệnh tăng mạnh đề phòng.

Không qua bao lâu, độn quang màu đỏ dừng lại.

Độn quang màu đỏ là một đoá hoả vân màu đỏ, bên trên có hai nam một nữ, đều là Nguyên Anh tu sĩ. Cầm đầu là một đại hán áo bào đỏ, lưng hùm vai gấu, khuôn mặt dữ tợn, có tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

“Tại hạ Thanh Liên Hoa Dương, không biết ba vị tiền bối có gì chỉ giáo?”

Vương Hoa Dương khách khí nói.

“Ngươi là quản sự nơi đây?”

Đại hán áo bào đỏ nhíu mày, thần sắc có chút không vui.

Bọn họ muốn cướp sạch Huyền Dương sơn trang Diệp gia, nhưng không may bị Vương Hữu Vi đến trước.

“Đúng vậy, chúng ta phụng mệnh đóng ở nơi này.”

Vương Hoa Dương không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói.

Đại hán áo bào đỏ xoay chuyển ánh mắt, trầm giọng nói: “Hừ, đến chỗ nào cũng là người Vương gia các ngươi, chỗ tốt đều bị các ngươi lấy hết. Nơi này có cái gì vậy? Nếu là mạch khoáng thì để cho chúng ta lấy một ít, yêu cầu này không quá đáng chứ! Chúng ta từ Đông Ly giới xa xôi đến đây trảm yêu trừ ma, cũng không thể đi một chuyến tay không chứ.”

Vương Hoa Dương liếc mắt nhìn trữ vật châu trên tay ba người, trong lòng cười lạnh một tiếng. Bọn người này tới Thiên Hồ giới tìm chút lợi ích, dám đến cướp tay trên của Vương gia, lá gan quả thật rất lớn.

“Thật có lỗi, chỗ này là sản nghiệp của Vương gia chúng ta, còn mong tiền bối sớm rời khỏi nơi này.

Vương Hoa Dương khách khí nói.

Sắc mặt đại hán áo bào đỏ lạnh lùng, cất lời: “Ngươi nói là sản nghiệp của Vương gia các ngươi thì chính là sản nghiệp của các ngươi sao? Sao chúng ta biết được đây không phải là giả mạo? Nghe nói có tà ma ngoại đạo giả mạo đệ tử Vương gia, làm chuyện thương thiên hại lý. Các ngươi không mở trận pháp, không phải là trong lòng có quỷ sao?”

“Nói hưu nói vượn. Chúng ta chính là đệ tử Thanh Liên Vương gia, Nguyên Anh tu sĩ của gia tộc chúng ta đang trên đường đến.”

Vương Hoa Dương nghiêm mặt nói. Hắn đã sớm nhìn ra bọn người này tham lam muốn nổi điên tranh đoạt tài nguyên. Không đạt được lợi ích không muốn rời khỏi, nếu làm không tốt sẽ đại khai sát giới.

“Thật không? Sao chúng ta lại không thấy?”

Đại hắn áo bào đỏ cười khẩy nói, trong mắt hiện lên chút hàn quang.

Nơi này là vùng hoang vu dã ngoại, chỉ cần giết sạch toàn bộ tu sĩ, sẽ không ai biết việc bọn họ làm.

“Sao nào? Ngay cả sản nghiệp của Vương gia chúng ta các ngươi cũng dám động? Ăn gan hùng mật báo sao?”

Thanh âm lạnh như băng của cô gái từ phía chân trời truyền đến,

Vừa dứt lời, Vương Thanh Thiến và Nghiễm Đông Nhân từ phía chân trời xa xa bay tới, dừng trước mặt bọn họ.

Nhìn thấy Vương Thanh Thiến và Nghiễm Đông Nhân, trong mắt đại hán áo bào đỏ tràn đầy thần sắc kiêng kị. Sắc mặt nịnh nọt nói: “Thì ra thật sự là sản nghiệp Vương gia, hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”

Hắn bấm niệm pháp quyết, hoả vân màu đỏ hoá thành một đạo độn quang phá không mà đi, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.

“Lá gan của bọn người kia cũng thật lớn. Nếu chúng ta không đuổi tới kịp, nói không chừng bọn họ đã hạ thủ rồi.”

Nghiễm Đông Nhân nhíu mày nói, trong mắt hiện lên một chút sát ý.

Sau khi đi vào Thiên Hồ giới, Nghiễm Đông Nhân cũng phát tài. Hắn có được không ít chỗ tốt từ các thế lực phụ thuộc Vương gia. Vương gia ăn thịt, hắn cũng có thể uống vài ngụm canh. Nhìn thấy những tu sĩ khác từ Đông Ly giới ăn quá khó xem rồi. Vu oan hãm hại nhau, nơi nơi bắt đầu nội đấu.

Hoá Thần tu sĩ vội vàng cướp đoạt bảo vật. Trong lúc nhất thời không có ai duy trì trật tự, Thiên Hồ giới thành một mảng hỗn loạn.

“Trước tiên tìm Thất ca và Điền sư thúc rồi nói sau, chuyện khác có thể tạm gác qua một bên.”

Giọng điệu Vương Thanh Thiến trầm trọng. Nàng phái người liên hệ với Nghiễm Đông Nhân trước, cùng nhau đến địa điểm xảy ra chuyện, tìm kiếm tung tích Vương Thanh Sơn.

Huyền Linh chân nhân thầm giật mình. Xem ra thực lực của Vương gia không kém, nếu không ba gã Nguyên Anh tu sĩ sẽ không xám xịt rời khỏi.

“Lão tổ tông, cũng may ngài đến kịp, nếu không chỉ sợ chúng ta đều lành ít dữ nhiều.”

Vương Hoa Dương thả người bay tới, cung kính nói.

“Sao nào? Các ngươi có đi vào hay chưa?”

Vương Thanh Thiến hỏi tới chính sự.

“Dựa theo phân phó của lão tổ tông, ta không để cho bất luận kẻ nào tiến vào.”

Vương Hoa Dương trả lời chi tiết.

Vương Thanh Thiến nghe xong lời này, lộ ra vẻ mặt hài lòng, tiếp tục dặn dò: “Các ngươi tiếp tục ở lại thủ vệ nơi này, chúng ta vào trong xem.”

Vương Thanh Thiến, Nghiễm Đông Nhân, Huyền Linh chân nhân tới cửa bí cảnh, thần sắc của ba người bọn họ đều khác nhau.

“Vương tiên tử, Nghiễm đạo hữu. Đây là là cửa vào bí cảnh, bên trong có yêu thú bậc năm. Thực lực của nó rất mạnh mẽ, tinh thông thổ độn thuật, giết Nguyên Anh tu sĩ dễ như trở bàn tay.”

Huyền Linh chân nhân chỉ vào cửa vào, thần sắc khẩn trương.

“Nếu đã đến đây, chúng ta cứ vào trước xem xét đã. Mặc kệ thế nào, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”

Giọng điệu Vương Thanh Thiến trầm trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận