Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3075: Chọn lựa bảo vật cùng nhiệm vụ

Thanh Liên lâu, Vương Thanh Sơn đứng ở trước bức tranh Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, vẻ mặt ngưng trọng.

“Cửu thúc, cửu thẩm, chúng ta hôm nay đã có thêm một vị tộc nhân Vương Thanh Bạch, các ngươi đi vội vàng, ta có thể lý giải, ta sẽ dàn xếp tốt tất cả mới rời khỏi, tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ lần trước. Có ta ở đây, thì không ai dám đánh lên Thanh Liên đảo.”

Giọng điệu Vương Thanh Sơn vang dội mạnh mẽ, trong mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo. Tộc nhân Vương gia phân tán ở Băng Hải giới, Đông Ly giới, Thiên Hồ giới, toàn bộ tu sĩ Vương gia cộng lại có nhiều tới mười mấy vạn, trong đó tu sĩ Vương gia Băng Hải giới nhiều nhất, thực lực mạnh nhất là tu sĩ Vương gia Đông Ly giới.

Như vậy, cho dù xảy ra đại nạn, Vương gia cũng sẽ không đoạn tuyệt huyết mạch.



Huyền Dương giới, một hồ nước màu lam lớn hơn ngàn mẫu, linh ngư đủ mọi màu sắc ở trong hồ truy đuổi, trung ương hồ nước có một đài đá màu lam lớn nghìn trượng.

Mười lăm người bọn Vương Trường Sinh ngồi ở bên đài đá, trong tay đều nắm một cái cần câu, lưỡi câu là thẳng.

Liễu Triệt ngồi ở một bên, trên tay cầm một quyển điển tịch thật dày, đọc say sưa.

Liễu Triệt nói xong tình huống của mình ở Huyền Linh động thiên, ra tay luận bàn với bọn họ, chỉ ra chỗ cá nhân bọn họ không đủ, bảo bọn họ cải tiến thêm, sau đó mỗi tiểu tổ liên thủ đối địch, thời gian còn lại, liền để bọn họ ở nơi này câu cá, chưa nói câu được bao nhiêu con cá, cũng chưa nói câu tới khi nào.

Vương Trường Sinh nín thở tập trung tinh thần, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt hồ.

Một con linh ngư màu đỏ bồi hồi ở phụ cận lưỡi câu, tựa như có chút tò mò.

Uông Như Yên ngồi ở bên người Vương Trường Sinh, khí định thần nhàn.

Một trận gió khẽ thổi tới, dây câu nhẹ nhàng chớp lên, dọa chạy linh ngư.

Ninh Lan rung cổ tay, dây câu múa máy một phen, chưa thể quấn chặt một con linh ngư, ngược lại dọa chạy linh ngư phụ cận.

Trên không trung lơ lửng mười mấy lá bùa truyền âm, Liễu Triệt coi như không thấy.

Triệu Hồng nhìn bùa truyền âm trên không, nhíu mày, thật cẩn thận nói: “Liễu sư thúc, nếu không ngài xem một chút là ai phát đến? Nhỡ đâu là chưởng môn sư tổ phát đến thì sao!”

Liễu Triệt từ trong lòng lấy ra một tấm pháp bàn linh quang lóe lên không ngừng, đánh vào một pháp quyết, tiếng của Trần Nguyệt Dĩnh chợt vang lên: “Liễu sư điệt, thời gian gần tới rồi, dẫn bọn họ tới tổ sư điện chọn lựa bảo vật đi!”

“Vâng, Trần sư thúc.”

Liễu Triệt đáp ứng, thu hồi pháp bàn.

Hắn nhìn về phía đám người Triệu Hồng, hỏi: “Các ngươi có cảm ngộ gì không?”

“Lấy tĩnh chế động, không kiêu không vội mới có thể thắng.”

“Nhất định không thể tham, lòng tham hại chết người.”

“Đừng bị biểu hiện giả dối lừa bịp, gặp chuyện cân nhắc rồi mới làm.”

...

Đám người Vương Trường Sinh đều nói ra ý kiến của mình, giải thích khác nhau.

“Toàn bộ sai rồi, ta chỉ là muốn nói cho các ngươi, người chết là không thể nói chuyện, chỉ có còn sống rời khỏi Huyền Linh động thiên mới có tương lai, quy củ là chết, người là sống.”

Liễu Triệt nói không chút khách khí, sống là quan trọng nhất, mà không phải bảo vật.

Trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra vẻ mặt như có chút suy nghĩ, âm thầm gật đầu.

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi qua đi!”

Liễu Triệt phất phất tay, dẫn theo bọn họ rời khỏi.

Tới tổ sư điện, đám người Lý Thiến chờ đã lâu, Trần Nguyệt Dĩnh cũng có mặt, nhưng Tống Nhất Minh còn chưa đi ra.

Đám người Liễu Triệt lần lượt hướng Trần Nguyệt Dĩnh hành lễ, xếp hàng đứng thẳng.

Một ông lão áo bào đỏ bụng phệ đứng ở bên cạnh Trần Nguyệt Dĩnh, ngực ông lão áo bào đỏ treo một chuỗi pháp châu màu đỏ, đôi mắt thật nhỏ, không nhìn thấy cổ, trắng trẻo mập mạp, giống như một ngọn núi thịt.

“Trần sư muội, hai vị này chính là Vương sư điệt cùng Uông sư điệt từ hạ giới phi thăng sao? Thần thức tu luyện không tệ.”

Ánh mắt ông lão áo bào đỏ đặt ở trên người Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, cười nói.

“Vương sư điệt, Uông sư điệt, còn không mau bái kiến Lý sư bá.”

Trần Nguyệt Dĩnh trầm giọng nói.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên vội bước lên phía trước hai bước, khom mình hành lễ, nói: “Đệ tử bái kiến Lý sư bá.”

Ông lão áo bào đỏ họ Lý tên Diễm, Hợp Thể trung kỳ.

Lý Diễm gật gật đầu, nói: “Đáng tiếc, các ngươi nếu là bái ở môn hạ lão phu, lão phu trái lại có thể truyền thụ các ngươi một bộ công pháp, đặc biệt thích hợp tu sĩ thần thức cường đại tu luyện.”

“Đa tạ ý tốt của Lý sư bá, chúng ta càng thích công pháp Trần sư tổ chọn lựa cho chúng ta hơn.”

Vương Trường Sinh cung kính nói.

Trần Nguyệt Dĩnh hài lòng gật gật đầu, phất phất tay, bảo bọn họ đứng đó.

Tống Nhất Minh đi đến, vẻ mặt ngưng trọng.

Hắn lấy ra mười mấy tấm pháp bàn linh quang lập lòe, đưa cho Triệu Hồng và Mã Thiên Thiên, nói: “Những bảo vật này các ngươi tự mình chọn, mỗi người một món thông thiên linh bảo, một tấm phù triện bậc sáu cùng một lọ đan dược chữa thương, đan dược thống nhất phát, bảo vật và phù triện tự mình chọn.”

Triệu Hồng và Mã Thiên Thiên đưa pháp bàn dư thừa cho người khác, đều tự chọn lựa.

Mặt ngoài pháp bàn là một cây loan đao hào quang màu vàng lập lòe, bên cạnh có một hàng chữ nhỏ ---- Kim Lão Đao, dùng răng nanh Kim Dực Bức bậc năm thượng phẩm luyện chế thành, một khi cọ rách da, sẽ hút khô máu tươi của kẻ địch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận