Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3301: Phân lộ thư kích Thanh Sơn trợ lực (2)

Quả cầu lửa khổng lồ cắt qua hư không, lượng lớn nước biển bốc hơi, bốc lên một mảng lớn màu trắng sương mù dày đặc, nơi sóng âm màu xanh đi qua, mặt biển giống như bị vật sắc cắt, phân thành hai, xuất hiện một vực sâu thật lớn.

Ầm ầm ầm, ba loại linh quang vàng đỏ xanh bao phủ bóng người Vương Trường Sinh.

Ở ngoài vài dặm, vô số hơi nước màu lam bỗng dưng hiện lên, sau nháy mắt mơ hồ, hóa thành bóng người Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, mười tám viên Định Hải Châu nở rộ ra linh quang lóa mắt, hình thể tăng vọt, có thể so với những ngọn núi cao mấy trăm trượng, mang theo một chuỗi tiếng nổ, đánh về phía ba con yêu thú bậc sáu.

Cá đuối lưỡi cưa phát ra một tiếng rống quái dị đến cực điểm, nước biển kịch liệt dâng trào, nhấc lên một cơn sóng lớn ngập trời cao mấy ngàn trượng, bổ về phía mười tám viên Định Hải Châu khổng lồ hóa.

Tròng mắt trên đầu Bách Mục Chương bừng sáng hết, đều bắn ra một đạo hào quang màu đỏ, đi lên nghênh đón.

Kim Lôi Quy phun ra một đạo hào quang màu vàng kim, sau khi bay lên trời, hóa thành một đám mây sét màu vàng thật lớn, bao phủ phạm vi trăm dặm, chớp lóe sấm rền, từng tia chớp màu vàng thô to cắt qua chân trời, bổ về phía Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Sóng lớn ngập trời giống như tờ giấy, bị mười tám viên Định Hải Châu khổng lồ hóa đánh vỡ nát, hào quang màu đỏ dày đặc đánh tới, va chạm với Định Hải Châu, bộc phát ra những cơn sóng khí thật lớn.

Mười tám viên Định Hải Châu một lần nữa nở rộ linh quang, nhập vào đáy biển biến mất.

Tia chớp màu vàng dày đặc đánh trúng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, bọn họ hóa thành nhiều đốm linh quang biến mất.

Mặt biển ngoài hai trăm dặm chợt nhấc lên một cơn sóng lớn ngập trời cao mấy trăm trượng, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở trên sóng lớn ngập trời.

“Phu nhân, nàng dẫn người đi ngăn chặn hai con yêu thú bậc sáu kia, tranh thủ cho ta một ít thời gian, mang hai tấm Thất Tinh Khống Linh Phù cho ta hết.”

Vương Trường Sinh giọng điệu sốt ruột. Bây giờ năm con yêu thú bậc sáu còn chưa tụ tập với nhau, còn có biện pháp giải quyết.

Vương Trường Sinh tính đả thương hai con yêu thú bậc sáu, khống chế chúng nó đi tiêu diệt yêu thú bậc sáu khác, điều kiện tiên quyết là Uông Như Yên phải cản được hai con yêu thú bậc sáu khác mới được, làm như vậy có thể giảm bớt tộc nhân tổn thất ở trình độ lớn nhất, nhưng bọn họ cần mạo hiểm rất lớn, đặc biệt Uông Như Yên.

Hơn trăm vạn con yêu thú theo sát sau, lại thêm hai con yêu thú bậc sáu, muốn ngăn chúng nó cũng không dễ dàng.

“Nếu không để bọn Thanh Sơn đi ngăn trở, bằng vào con rối thú bậc năm cùng Trọng Thủy Lôi Châu, hẳn là có thể ngăn cản một đoạn thời gian, ta với chàng liên thủ cùng nhau ổn thỏa hơn.”

Uông Như Yên đề nghị. Vương Trường Sinh một mình đối phó ba con yêu thú bậc sáu quá mức mạo hiểm.

“Nếu là hai con yêu thú bậc sáu còn tốt, ta lo lắng tu sĩ Luyện Hư của Liễu gia cũng có mặt, nàng dẫn đội ổn thỏa một chút. Bọn Thanh Sơn nếu đi ngăn cản, làm không tốt sẽ lọt vào bàn tay đen tối của Liễu gia.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói. Hắn nào không muốn Uông Như Yên ở lại cùng hắn đối phó ba con yêu thú bậc sáu, nhưng hắn cân nhắc đến Liễu Thiên Tiêu tồn tại, chỉ có thể để Uông Như Yên dẫn đội.

Uông Như Yên biết tính nghiêm trọng của vấn đề, lấy ra hai lá bùa hào quang màu bạc lấp lánh, mặt ngoài lá bùa trải rộng vô số phù văn to bằng hạt gạo, mơ hồ có thể thấy được một hình thất tinh, như ẩn như hiện.

Nàng đưa hai tấm Thất Tinh Khống Linh Phù cho Vương Trường Sinh, phát ra một lá bùa truyền âm cho Vương Thanh Sơn, hóa thành một đạo độn quang màu lam mà đi, đi ngăn chặn hai con yêu thú bậc sáu.

Ba con yêu thú bậc sáu muốn ngăn trở, hơn trăm sóng nước vòi rồng đường kính hơn năm trăm trượng phóng lên trời, hình thành một nhà giam thật lớn, vây ba con yêu thú bậc sáu ở trong.

Hào quang màu lam lóe lên, lồng giam nhanh chóng thực thể hóa, hóa thành một cái lồng thú thật lớn, bao phủ ba con yêu thú bậc sáu.

Trong lồng thú, nước biển nhanh chóng xoay tròn, sinh ra một luồng khí mạnh mẽ, vô số hơi nước màu lam trào ra, chợt hóa thành một bàn tay màu lam, vỗ lên trên thân Bách Mục Diễm Chương.

Một tiếng trầm nặng vang lên, Bách Mục Diễm Chương phát ra một tiếng rống phẫn nộ, vung xúc tu thô to không ngừng.

Một dải cầu vồng màu lam bắn nhanh đến, nơi đi qua, truyền ra một đợt tiếng xé gió chói tai.

Tròng mắt trên đầu Bách Mục Chương một lần nữa bắn ra hào quang màu đỏ, đánh trúng cầu vồng màu lam, bộc phát ra một làn sóng khí mạnh mẽ.

Vương Trường Sinh còn muốn tiếp tục công kích chúng nó, một tiếng rống quái dị phẫn nộ đến cực điểm truyền vào bên tai, đầu hắn choáng váng, thức hải tựa như muốn xé rách ra.

Ba con yêu thú bậc sáu nhao nhao phóng ra pháp tướng, một hư ảnh con rùa thật lớn, một hư ảnh cá đuối lưỡi cưa thật lớn cùng một hư ảnh bạch tuộc màu đỏ lần lượt xuất hiện ở bầu trời.

Hư ảnh con rùa phát ra từng đợt tiếng rống vang dội, ngoài thân trào ra vô số hồ quang màu vàng, sau khi một đợt tiếng sét rung chuyển trời đất vang lên, hàng ngàn tia chớp màu vàng bay ra, đánh lên lồng thú.

Hư ảnh cá đuối lưỡi cưa thì phun ra từng làn sóng âm màu xanh, đồng thời mặt biển kịch liệt quay cuồng, nhấc lên từng cơn sóng lớn ngập trời, bổ về phía lồng thú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận