Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6074: Thượng Quan Nhất Minh (2)

Nàng nhìn về phía Diệp Quang Đình, nói: “Ngươi cùng Tuyền Cơ đều là tộc nhân Diệp gia chúng ta trọng điểm bồi dưỡng, hy vọng các ngươi cũng có thể tiến vào Thái Ất Kim Tiên, Diệp gia muốn phát triển lớn mạnh, dựa vào một mình ta là không được.”

“Vâng, lão tổ tông.”

Diệp Quang Đình đáp ứng, vẻ mặt cung kính.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên theo Diệp Tuyền Cơ tới một tòa lầu các màu xanh cao ba mươi sáu tầng, trên bảng hiệu viết ba chữ to “Đông Ly các”, cái này hiển nhiên không phải trùng hợp, mà là Diệp Tuyền Cơ cố ý sắp xếp.

Diệp Tuyền Cơ và Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên là ở Đông Ly giới quen biết, thẳng đến tiên giới, bọn họ giao tình thâm hậu.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, tộc nhân của các ngươi đều ở Đông Ly các, các ngươi đi đường vất vả rồi, nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung, đạo hữu tới tham gia Kim Tiên đại điển không ít, chúng ta mở ra bộ phận cấm chế của hộ tộc đại trận.”

Diệp Tuyền Cơ nói.

Vương Trường Sinh đáp ứng, bọn họ không biết từng tham gia bao nhiêu lần lễ mừng, tự nhiên biết làm thế nào.

Diệp Tuyền Cơ rời khỏi, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi vào Đông Ly các, bọn người Vương Thanh Bách, Vương Bản Yên, Diệp Hải Đường đều có mặt. Vương Trường Sinh hàn huyên với bọn họ vài câu, bảo bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi.

Hắn đi vào một gian mật thất, khoanh chân ngồi ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh, nhắm mắt dưỡng thần, ngồi thiền điều tức.

Bảy ngày thời gian rất nhanh trôi qua, Diệp Vân Lãng thường xuyên tới mời tu sĩ Vương gia tham gia tụ hội, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Vương Thanh Bách tạm thời không tham gia tụ hội của tu sĩ Kim Tiên, không phải bọn họ không muốn, mà là Diệp gia không tổ chức, nhắm chừng là Diệp gia quá bận rộn, cần tiếp đón khách.

Sáng sớm một ngày này, Diệp Vân Lãng liền tới, mời ba người bọn họ đi tham gia tụ hội của tu sĩ Kim Tiên.

Ba người bọn họ theo Diệp Vân Lãng tới trong một tòa đình đá chín cạnh màu lam, đình đá thành lập ở trung ương một cái hồ nước thật lớn, cách đó không xa một thác nước màu lam giống như dải lụa từ cao vạn trượng bay thẳng xuống, bắn ra tiếng nổ vang thật lớn cùng hơi nước. Mấy trăm con linh ngư đủ mọi màu sắc truy đuổi chơi đùa ở trong hồ nước, mặt hồ nổi lên từng đợt gợn sóng, sóng biếc dập dờn bồng bềnh. Diệp Quang Đình, Diệp Tuyền Cơ, Thương Phong, Nguyên Nguyệt, Bạch Bân... hơn mười vị tu sĩ Kim Tiên ngồi ở trong đình đá, đang thưởng thức trà nói chuyện phiếm.

“Hai vị này chính là Thanh Liên tiên lữ nhỉ? Tại hạ Thượng Quan Nhất Minh, ra mắt hai vị đạo hữu.”

Một thanh niên áo vàng ngũ quan tuấn lãng ôm quyền nói.

“Thiếp thân Liễu Ngọc Yên, các ngươi lúc trước đến Thiên Hỏa hải vực, chúng ta còn chưa xuất quan, bằng không đã cùng các ngươi tới Lưu Vân hải vực.”

Một thiếu phụ váy tím ngũ quan như vẽ cười mỉm, nói.

Bọn họ đều là Kim Tiên hậu kỳ, cao tầng Thượng Quan gia, quen biết với Lưu Vân tiên tử.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, các ngươi còn đi Thiên Hỏa hải vực?”

Thương Phong tò mò nói, hắn cũng không biết việc này.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Bắc Hải tiên vực có sáu mươi hải vực, chúng ta muốn đi dạo kỹ một chút, lúc chúng ta đến Thiên Hỏa hải vực, hậu bối của Thượng Quan đạo hữu đã chiêu đãi chúng ta, cung cấp cho chúng ta không ít tiện lợi, hắn không tới sao?”

Tiên giới có rất nhiều tiên vực, tiên vực khác nhau diện tích không giống nhau, sản vật cũng không giống nhau.

Theo Vương Trường Sinh biết, Bắc Hải tiên vực tính là tiên vực cỡ trung, có sáu mươi hải vực, một ít tiên vực nhỏ số lượng hải vực còn không đến hai mươi cái, tiên vực cỡ lớn ít nhất có một trăm lẻ tám hải vực. Không phải toàn bộ tiên vực đều ở trên biển, một ít tiên vực ở trên một đại lục. Đương nhiên, đại lục lớn nhất tiên giới là Hỗn Độn đại lục, không có ‘một trong những’.

“Phi Vũ bế quan tu luyện, chưa đến Diệp gia tham gia Kim Tiên đại điển.”

Thượng Quan Nhất Minh giải thích.

“Thì ra là thế.” Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ.

“Diệp đạo hữu, Diệp tiên tử, Tào gia không phái người tới đây sao?”

Thương Phong tò mò hỏi.

“Bọn họ có việc trì hoãn, còn đang trên đường, sắp đến rồi.” Diệp Quang Đình giải thích.

Diệp Tuyền Cơ lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang vàng óng, đánh vào một đạo pháp quyết, thao tác một phen, cười nói: “Bọn họ đã đến, ta phái người mời bọn họ qua đây.”

Bọn họ nâng chén với nhau, bắt đầu nói chuyện phiếm.

“La đạo hữu, nghe nói các ngươi đã chạy tới Tiên Linh Trủng một chuyến, thu hoạch không nhỏ chứ?”

Thượng Quan Nhất Minh nhìn về phía một nam tử áo bào gấm dáng người mập mạp, nam tử áo bào gấm tai to mặt lớn, đôi mắt nheo thành một khe hẹp.

Tiên Linh Trủng là một trong mười đại hiểm địa của Bắc Hải tiên vực, cũng là một chỗ chiến trường cổ, để lại không ít bảo vật, có hai vị Thái Ất Kim Tiên thực lực mạnh mẽ tiến vào Tiên Linh Trủng tầm bảo, thân tử đạo tiêu, hung danh cũng liền lan truyền ra.

“La mỗ quả thật tiến vào Tiên Linh Trủng tầm bảo, chỉ hoạt động ở ngoại vi, thiếu chút nữa đã chết, cũng may hữu kinh vô hiểm.”

Nam tử áo bào gấm nói xong lời cuối cùng, trên mặt lộ ra vẻ mặt lòng còn sợ hãi.

La Nhất Lỗi, Kim Tiên trung kỳ. La gia không có Thái Ất Kim Tiên, có nhiều vị tu sĩ Kim Tiên, thực lực mạnh mẽ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận