Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2858: Vương Trường Sinh và Trầm Thiên Hồng, Vương Trường Sinh và Triệu Cương (1)

Lý Như Nguyệt lắc lắc đầu đáp lời: “Trần Hâm đạo hữu nói đùa rồi, cái này cũng không phải là Huyền quang độn linh đại pháp. Ta chỉ lợi dụng bản mạng pháp bảo Thiên hải kỳ thi triển một loại bí thuật. Huyền quang độn linh đai pháp lợi hại hơn so với loại bí thuật này, hai thứ khác nhau một trời một vực.”

Trần Hâm bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu.

Màn hình màu xanh tán loạn không thấy, Lý Như Nguyệt thả người bay đến một bên

“Triệu mỗ đến bồi Trần đạo hữu một hồi.”

Triệu Cương hoá thành một đạo độn quang, dừng đối diện Trần Hâm, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt.

“Triệu đạo hữu là một trong thập bát anh, Trần đạo hữu chỉ sợ khó qua được cửa này.”

Lý Như Phong bình phẩm. Các đại môn phái đều có một số đệ tử làm trọng điểm bồi dưỡng, Triệu Cương và Trầm Thiên Hồng đều là đệ tử trọng điểm.

“Triệu đạo hữu, chúng ta đều là thể tu vậy so khí lực đi! Một quyền phân thắng bại, như thế nào?”

Trần Hâm nhíu hai mắt, đề nghị.

“Được, một quyền phân thắng bại.”

Triệu Cương thực sảng khoái đáp ứng xuống. Bên ngoài thân hắn sáng lên vô số phù văn màu đỏ, quyền trái chợt mạnh mẽ xuất hiện một cỗ hoả diễm màu đỏ. Dẫn theo một trận tiếng xé gió, bay thẳng đến Trần Hâm.

Trần Hâm không chút sợ hãi, tay phải được bao vây bởi một tầng kim quang chói mắt, nghênh đón.

Hai quyền chạm nhau, nhất thời bộc phát ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ. Đất dá trên mặt đất chớp động hẳn lên, phù văn chớp động.

Trần Hâm và Triệu Cương đồng thời hét lớn một tiếng. Bên ngoài thân linh quang đại trướng, hai người không hẹn mà cùng thối lui về phía sau.

Trần Hâm lui bốn bước, Triệu Cương lui hai bước. Từ chỗ này có thể nhìn ra được, Triệu Cương thắng Trần Hâm.

Chuyện này cũng không kỳ quái, làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Thần binh môn, Triệu Cương có được tài nguyên tu tiên nhiều hơn Trần Hâm.

Hai dại phe phái của Trấn Hải cung nội đấu nay đã xảy ra bên ngoài, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến việc bồi dưỡng đệ tử.

“Đã nhường rồi, Trần đạo hữu.”

Triệu Cương ôm quyền nói, nhìn về phía dám người Trầm Thiên Hồng, rồi nói: “Vị đạo hữu nào nguyện ý chỉ giáo?”

“Để ta lĩnh giáo một chút thần thông của Trầm đạo hữu.”

Trầm Thiên Hồng thả người bay đến đối diện Triệu Cương, thần sắc lạnh nhạt.

“Hắc jắc, Triệu mỗ sớm đã muốn luận bàn một chút với Trầm đạo hữu. Trầm đạo hữu phải cẩn thận, tại hạ sẽ không nương tay.”

Triệu Cương cười hắc hắc, vẻ mặt cuồng nhiệt.

“Triệu đạoa hữu có thần thông gì, đều sử dụng hết đi!”

Trầm Thiên Hồng bình tĩnh nói, bộ dáng mười phần tự tin.

Triệu Cương tháo xuống thanh cây búa nhỏ bên hông, linh giày trên chân linh quang đại trướng. Hoá thành một đạo tàn ảnh biến mất không thấy. Trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Trầm Thiên Hồng, búa nhỏ màu đỏ trên tay bổ về hướng Trầm Thiên Hồng.

Búa nhỏ màu đỏ còn chưa hạ xuống, một cỗ cuồng phong đã nghênh diện chụp xuống.

Thân hình Trầm Thiên Hồng nhoáng lên một cái, một hoá mười. Mười tên Trầm Thiên Hồng có khí tức và diện mạo vô cùng giống nhau.

“Ảo thuật!”

Triệu Cương khẽ hừ một tiếng, hai thanh búa nhỏ màu đỏ trên tay hào quang đại phóng, đánh tới bốn phía.

Hồng quang chợt loé, hơn trăm phủ nhận màu đỏ thổi quét ra, bổ tới mười tên Trầm Thiên Hồng.

Một trận tiếng nổ đùng thật lớn vang lên, mười tên Trầm Thiên Hồng bị phủ nhận màu đỏ chém vỡ nát. Hoá thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.

Triệu Cương nhướng mày, đại khai thần thức.

“Triệu đạo hữu tìm ta sao?”

Một đạo thanh âm ôn hào từ phái sau truyền đến.

Triệu Cươn theo bản năng bổ về phía sau, bắn ra mấy chục đạo phủ nhận màu đỏ. Bổ về phía sau, phía sau lại không một bóng người.

Hắn thầm kêu không tốt, một cỗ cự lực chợt đánh úp lại. Hắn bay ngược ra ngoài, phun ra một mồm to máu tươi.

Trên mặt Triệu Cương là thần sắc khó có thể tin. Hắn không tin mình bị đánh bại nhanh như vậy, hắn còn muốn đại chiến ba trăm hiệp cùng Trầm Thiên Hồng.

“Triệu đạo hữu đã nhường rồi.”

Trầm Thiên Hồng ôm quyền với Triệu Cương, khách khí nói.

Triệu Cương chau mày, nhìn về phía đám người Vương Trường Sinh. Đám người Vương Trường Sinh đều nhìn về phía Trầm Thiên Hồng, thần sắc kính nể.

“Ta thua rồi.”

Triệu Cương miệng đầy cay đắng, có chút không cam lòng nói.

“Nếu Triệu đạo hữu nhận thua, vậy trận luận bàn này đã xong.”

Bên tai Triệu Cương truyền đến thanh âm của Trầm Thiên Hồng.

Hắn cảm giác trước mẳt mơ hồ một trận, mình chợt xuất hiện ở một quảng trường đá. Trên người một chút vết thương cũng không có, hắn nhìn về phía đám người Vương Trường Sinh, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn trúng ảo thuật, ảo thuật làm cho hắn nghĩ lầm mình đã bại dưới tay Trầm Thiên Hồng. Trên thực tế, Triệu Cương chưa bại, chỉ là trúng ảo thuật. Nếu là đấu sinh tử, Triệu Cương sớm đã chết.

“Trầm đạo hữu đạo pháp cao thâm, tại hạ bội phục.”

Triệu Cương ôm quyền thi lễ, thối lui qua một bên.

Trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra chút suy nghĩ. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy ảo thuật lợi hại như vậy.

Toàn bộ quá trình đấu pháp Trầm Thiên Hồng không cần tốn nhiều công sức, đã khiến cho Triệu Cương lâm vào ảo thuật.

Trầm Thiên Hồng hẳn là có bảo vật đặc thù nào đó, có thể làm cho tu sĩ cùng giai bất giác lâm vào bên trong ảo thuật. Tình hình như thế rất khó giải quyết.

Trầm Thiên Hồng xoay người nhìn về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, ý tứ không cần nói cũng biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận