Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3900: Ngoài ý muốn

“Ha ha, Càn Kim Chân Quân tiến vào Đại Thừa kỳ, có bốn vị tu sĩ Đại Thừa, đã sớm nên mở rộng cương thổ rồi, đánh hạ một mảng địa bàn nữa, đủ chúng ta tiêu hóa rất nhiều năm.”

“Cái đó cũng không hẳn. Vu tộc trước đó thâu tóm không ít địa bàn của Cửu Long cung, nghe nói Cửu Long cung cũng đang rục rịch.”

“Các thế lực lớn đều điều động cao thủ tới tiền tuyến, làm không tốt sắp mộ binh tán tu, vẫn là trốn xa một chút đi! Cho dù là không xung đột, tỉ lệ tử vong cũng rất cao.”

Tu sĩ trên đường nhao nhao nghị luận, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên nghe được rõ ràng.

Nhân tộc của Thanh Ly hải vực đối phó Vu tộc, xem ra phải mau chóng rời khỏi Thanh Ly hải vực.

Uông Như Yên qua hơn ba trăm năm nữa độ đại thiên kiếp, ngồi Khóa Linh bảo thuyền cần hơn một trăm năm, sớm một chút quay về Huyền Linh đại lục tương đối tốt hơn, tránh cho cuốn vào chiến tranh.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, bọn họ tới cửa một tòa cung điện kim bích huy hoàng, trên tấm biển sơn vàng viết ba chữ to “Kim Tước điện”, nơi này là chỗ truyền tống trận đối ngoại.

Ở cửa có hai thủ vệ Hóa Thần kỳ, cửa chính đóng chặt.

“Sao đóng cửa truyền tống trận rồi?”

Vương Trường Sinh mở miệng hỏi.

“Chịu chiến sự ảnh hưởng, tạm thời không mở ra đối với bên ngoài. Muốn bắt đầu dùng truyền tống trận, cần được đám người Trần tiền bối cho phép mới được.”

Thủ vệ khách khí giải thích.

Vương Trường Sinh nhíu mày, hỏi: “Phường thị khác thì sao? Cũng đóng cửa truyền tống trận?”

“Theo vãn bối biết, truyền tống trận phường thị Phong Nguyệt còn chưa đóng cửa, nhưng thời gian dài, vậy thì khó mà nói, bây giờ tiền tuyến chiến sự căng thẳng, cần vận dụng một bộ phận truyền tống trận vận chuyển vật tư.”

Thủ vệ bẩm lại chi tiết.

Vương Trường Sinh hỏi vài vấn đề về chiến sự, thủ vệ không trả lời được, hắn biết không nhiều.

Vương Trường Sinh lấy ra tấm đưa tin, đánh vào mấy pháp quyết, cùng Uông Như Yên rời khỏi.

Bọn họ đi mấy cửa hàng lớn, hỏi thăm tình huống chiến sự, chưởng quầy cửa hàng cũng không biết tình huống. Có một điểm có thể khẳng định, trận chiến sự này trong ngắn hạn không chấm dứt được, ít thì mấy chục năm, lâu thì hơn trăm năm, kéo dài thời gian càng dài, ảnh hưởng càng lớn, càng nhiều truyền tống trận sẽ đóng cửa.

Đơn giản mà nói, mau chóng rời khỏi Thanh Ly hải vực, nếu không sẽ bị ép ở lại chỗ này, thậm chí sẽ cuốn vào chủng tộc đại chiến.

Một canh giờ sau, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên rời khỏi phường thị, sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Hướng Vinh cũng rời khỏi phường thị, phương hướng ba người nhất trí.

...

Quần đảo Kim Phong, Thất Hà môn.

Một tòa đại điện rộng rãi sáng ngời, Kim Hồng Chân Nhân đang phát biểu cho hơn trăm vị đệ tử.

“Đến tiền tuyến rồi, các ngươi đừng hành động một mình. Đúng rồi, lưu ý ba người kia, bọn họ có thể cũng bị mộ binh. Đúng rồi, tăng mạnh đề phòng, nghe nói Vu tộc phái cao thủ lẻn vào nội địa Nhân tộc quấy rối.”

Kim Hồng Chân Nhân trầm giọng nói, chiến sự căng thẳng, Thất Hà môn cũng bị mộ binh, hắn phụng mệnh dẫn đội xuất chinh.

“Vâng, Chung sư bá (Chung sư tổ).”

Các đệ tử trăm miệng một lời đáp ứng, đi theo Kim Hồng Chân Nhân rời khỏi.

...

Quần đảo Thiên Hà, vùng hải vực nào đó, vạn dặm không mây, gió biển từng cơn.

Hai đạo độn quang nhanh chóng lướt qua bầu trời, tốc độ rất nhanh.

Hai đạo độn quang chính là Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, Vương Hướng Vinh đi theo phía sau bọn họ, giữ một khoảng cách, chủ yếu là phòng ngừa Vương Hướng Vinh bị người ta nhận ra.

Dọc đường tới đây, bọn họ đã gặp phải nhiều lần kiểm tra, xuất phát từ cẩn thận, Vương Hướng Vinh tách ra với bọn họ.

Lúc đi ngang qua hòn đảo hoang nào đó, năm đạo độn quang phóng lên cao, ngăn cản bọn họ.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sắc mặt trầm xuống, không giống mai phục, nếu không đã trực tiếp ra tay.

Năm đạo độn quang là năm tu sĩ Luyện Hư, cầm đầu là một ông lão áo bào đỏ bụng phệ, Luyện Hư đại viên mãn, bốn người khác đều là Luyện Hư trung kỳ.

“Năm vị đạo hữu, đây là ý tứ gì?”

Vương Trường Sinh nhíu mày nói.

“Lão phu Thất Tiên tông Lâm Thước, Vu tộc phái người lẻn vào nội địa Nhân tộc quấy rối, chúng ta phụng mệnh truy bắt gian tế Vu tộc, còn xin hai vị đạo hữu phối hợp.”

Ông lão áo bào đỏ khách khí nói, lấy ra một hạt châu lóe ra ánh sáng đỏ, rót pháp lực vào, hạt châu nhất thời tỏa sáng.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không nói một lời, chưa nói gì.

“Được rồi, hai vị đạo hữu không phải gian tế, các ngươi xin cứ tự nhiên. Nếu phát hiện hạng người đáng ngờ, vẫn xin các ngươi kịp thời hướng phường thị hoặc tu sĩ cấp cao báo cáo, có trọng thưởng.”

Ông lão áo bào xanh thành khẩn nói.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đáp ứng, hóa thành hai đạo độn quang rời khỏi.

Bọn họ vừa bay ra trăm dặm, nơi xa truyền đến một tiếng vang lớn, một mảng ánh lửa màu đỏ xuất hiện ở bầu trời nơi xa.

“Phát hiện bọn hắn rồi, quả nhiên ở một khu vực này, đừng để bọn hắn chạy.”

Lâm Thước phất tay áo, dẫn người đuổi theo.

Vương Trường Sinh nhíu mày, Vương Hướng Vinh đã xảy ra chuyện, may mà hắn làm ra bộ phương án thứ hai.

Ở ngoài vạn dặm, Vương Hướng Vinh nhíu mày, một ông lão áo bào đỏ cao cao gầy gầy cùng một phụ nhân váy lam dáng người thướt tha liên thủ công kích Vương Hướng Vinh.

Lửa đầy trời đánh tới, một bộ tư thế muốn bao phủ Vương Hướng Vinh, mặt biển nhấc lên từng cơn sóng lớn ngập trời, vỗ về phía Vương Hướng Vinh.

Vương Hướng Vinh cầm trên tay một cây quạt lông màu xanh, vung nhẹ một phát, một trận cuồng phong màu xanh thổi quét ra, đánh tan ngọn lửa màu đỏ cùng sóng lớn ngập trời đang lao tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận