Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3286: Cửu Long quả, Thiên Nguyên quả, Kim Tủy Ngọc Chi (1)

Một đạo độn quang màu xanh từ chân trời nơi xa bay tới, không qua bao lâu, độn quang màu xanh dừng lại, chính là thuyền Thanh Loan.

Vương Trường Sinh cùng Vương Mạnh Bân đứng ở trên thuyền Thanh Loan, Vương Trường Sinh mặt đầy sát khí.

Hắn cũng không phải để ý một vườn linh dược, mà là an nguy của Vương Thanh Sơn. Nếu là tu sĩ Hóa Thần đánh bại Vương Thanh Sơn, Vương Trường Sinh sẽ không nhúng tay, Ngô Nhai lấy lớn hiếp nhỏ, ra tay với Vương Thanh Sơn, Vương Trường Sinh phải bao che cho con.

Lúc này, ánh lửa tan đi, Vương Thanh Sơn sắc mặt hơi tái nhợt, quần áo thủng vài lỗ lớn, có thể nhìn thấy một món nội giáp thanh quang lấp lánh.

“Thanh Sơn, không có việc gì chứ!”

Vương Trường Sinh vẻ mặt đầy quan tâm, an nguy của Vương Thanh Sơn so với một vườn linh dược quan trọng hơn nhiều.

“Cháu không sao, cửu thúc.”

Vương Thanh Sơn lắc lắc đầu, Vương Trường Sinh cho hắn nhiều món bảo vật phòng ngự, hắn cũng không đáng ngại.

“Vương đạo hữu, ngươi đây là muốn tử chiến với Ngô gia chúng ta? Liễu đạo hữu sẽ không đứng nhìn.”

Ngô Nhai đưa ra Liễu Thiên Tiêu tăng thêm can đảm, hắn thật sự sợ Vương Trường Sinh giết hắn.

Hắn biết Vương Trường Sinh đấu pháp đánh bại Lâm Tử Lân, nhưng hắn không ngờ mình thua nhanh như vậy, thực lực Vương Trường Sinh vượt qua Ngô Nhai đoán trước.

“Ta không có hứng thú tử chiến với Ngô gia các ngươi, các ngươi nếu muốn tử chiến, Vương gia chúng ta phụng bồi, ngươi ra tay đối với cháu ta, Vương mỗ sao có thể coi như không thấy, giữ quy củ đối với mọi người đều tốt.”

Vương Trường Sinh nói không chút khách khí.

Ánh mắt hắn nhìn về phía linh sơn, nheo đôi mắt lại: “Vườn linh dược?”

Ngô Nhai biết, muốn độc chiếm vườn linh dược là không có khả năng, sớm biết như thế, hắn đã thông báo Liễu Thiên Tiêu.

Nếu là độc chiếm vườn linh dược, hắn không phải nghĩ như thế này.

Một giọng nam tử uy nghiêm chợt vang lên: “Thật náo nhiệt nha! Vương đạo hữu, Ngô đạo hữu.”

Liễu Thiên Tiêu từ nơi xa bay tới, đứng ở bên người Ngô Nhai.

Ngô Nhai nhìn Liễu Thiên Tiêu, ngạc nhiên lẫn vui mừng đan xen.

Trong mắt Liễu Thiên Tiêu hiện lên một chút không vui, nếu không phải nội ứng hắn xếp vào Ngô gia báo cáo, hắn còn không biết Ngô gia đã tìm được một mảnh vườn linh dược Thiên Mộc tông lưu lại.

“Bảo vật hiện thế, ai gặp người đó có phần. Liễu đạo hữu, ngươi nói xem!”

Vương Trường Sinh nhìn về phía Liễu Thiên Tiêu, trầm giọng nói.

“Bảo vật ở ngay nơi này, ai có năng lực, bảo vật chính là của người đó.”

Liễu Thiên Tiêu nói xong lời này, tung người bay đi linh sơn.

Ở trước khi nhìn thấy bảo vật, hắn là sẽ không xé rách da mặt với Vương Trường Sinh, không đáng.

Đã qua nhiều năm như vậy, cũng không biết có linh dược vạn năm hay không, trừ linh dược, không biết có bảo vật khác hay không.

“Liễu tiền bối, có cấm chế trọng lực.”

Tống Vân Huy giải thích.

“Cấm chế trọng lực?”

Liễu Thiên Tiêu nhíu mày, hắn nhớ rõ Vương Trường Sinh là một tên thể tu.

Liễu Thiên Tiêu phất tay áo, một hạt châu màu vàng bay ra, linh quang lấp lánh, linh khí kinh người.

Kim Từ Châu này là lợi dụng Kim Từ Thạch luyện chế thành, có thể suy yếu uy lực của cấm chế trọng lực.

Hắn đánh vào một pháp quyết, Kim Từ Châu nhất thời buông xuống một mảng hào quang màu vàng kim, bao phủ Liễu Thiên Tiêu, Liễu Thiên Tiêu sải bước đi lên trên núi.

Vương Trường Sinh đáp xuống đảo, nói: “Liễu đạo hữu nói rất đúng, ai có năng lực, bảo vật chính là của người đó.”

Vương Trường Sinh sải bước đi lên trên núi, tốc độ đặc biệt nhanh, so sánh, tốc độ Liễu Thiên Tiêu tương đối chậm.

Liễu Thiên Tiêu nhìn bóng lưng Vương Trường Sinh, sắc mặt lúc sáng lúc tối một phen. Vương Trường Sinh mấy trăm năm trước luận bàn đã đánh bại Lâm Tử Lân, bây giờ lại thoải mái đánh bại Ngô Nhai, hắn không có nắm chắc tuyệt đối hạ được Vương Trường Sinh. Một điểm quan trọng nhất, hắn không biết trong vườn linh dược có cái gì.

Trước khi thấy được bảo vật, tùy tiện tử đấu với Vương Trường Sinh không sáng suốt.

Vương Trường Sinh tốc độ đặc biệt nhanh, không qua bao lâu, hắn đã tới đỉnh núi, cách vườn linh dược còn có hơn trăm bước, tốc độ chậm lại.

Ngô Nhai bắt pháp quyết, ngoài thân nở rộ hào quang màu đỏ, một hư ảnh hình người màu đỏ chợt xuất hiện ở đỉnh đầu.

“Ngô đạo hữu, đừng làm bậy.”

Liễu Thiên Tiêu vội vàng truyền âm cho Ngô Nhai, Ngô Nhai nếu ra tay, vậy liền không có đường sống dịu đi. Liễu gia gia nghiệp lớn, Vương gia cũng chỉ có con rối động vật biển đáng quan tâm, không đáng giá đi đấu đá.

Ngô Nhai cũng không phải tính ra tay với Vương Trường Sinh, chỉ là muốn thúc giục pháp tướng, phá đi cấm chế.

Hắn bắt pháp quyết, hư không toát ra nhiều đốm lửa, hóa thành những quả cầu lửa màu đỏ, đánh về phía linh sơn.

Một màn kinh người xuất hiện, quả cầu lửa màu đỏ vừa tới gần linh sơn mười trượng, chợt tán loạn, hóa thành nhiều đốm lửa biến mất không thấy nữa.

Ngô Nhai nhíu mày, sớm biết cấm chế trọng lực phiền toái như vậy, hắn đã báo cáo Liễu gia, đều trách Tống gia, sớm một chút báo cáo lên, nào có phần cho Vương gia.

Nghĩ đến đây, Ngô Nhai lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Vân Huy một cái.

Tống Vân Huy rùng mình. Có thể độc chiếm vườn linh dược, hắn cần gì phải báo cáo cho Ngô gia, kẻ ngốc mới làm như vậy, Vương Thanh Sơn chỉ cần tới trễ một đoạn thời gian nữa, hắn nói không chừng đã hái đi linh dược.

Tống gia không báo cáo lên vì độc chiếm toàn bộ linh dược, Ngô gia không báo cáo lên cũng vì độc chiếm toàn bộ linh dược, con người đều có tư tâm, mình có thể ăn mảnh, vì sao phải chia cho người khác? Ngại mình ăn không tiêu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận