Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3982: Vương Kính Phong, Trương Ngọc Vân (2)

Lúc này, giao long màu xanh cũng dừng lại, hơn một trăm con cháu Vương gia đứng ở trên lưng giao long màu xanh, tu sĩ Hóa Thần không dưới mười người, cầm đầu là một thanh niên áo vàng mày kiếm mắt sáng, trắng trẻo sạch sẽ, dáng người cao gầy, đeo đai lưng bạch ngọc, trên tay đeo một cái vòng tay linh thú màu vàng.

Vương Kính Phong, có tu vi Hóa Thần trung kỳ, hắn là một ngự linh sư.

Một thiếu phụ váy hồng dáng người yểu điệu đứng ở bên người hắn, một đôi mắt hoa đào ngập nước, khí tức so với Vương Kính Phong còn mạnh hơn vài phần, tay trái đeo một cái vòng tay linh thú màu đỏ.

Trương Ngọc Vân, nàng là đạo lữ của Vương Kính Phong, cũng là một ngự linh sư.

Hai người vừa kiểm tra ra linh căn, cha mẹ hai bên liền định ra hôn sự, Trương Ngọc Vân Trúc Cơ kỳ liền gả vào Vương gia, hai người đều là ngự linh sư, có đề tài chung.

Vương Kính Phong bấm pháp quyết, mấy chục vạn con Ngân Sao Trùng bay về phía hắn, hắn thu hồi mười mấy cái nhẫn trữ vật, thu Ngân Sao Trùng về vòng tay linh thú.

Đám Ngân Sao Trùng này đã truyền năm đời người rồi, truyền tới trên tay Vương Kính Phong, trùng vương đã là bậc năm.

Tiền nhân trồng cây hậu nhân hưởng bóng mát. Tộc nhân Vương gia nếu đột phá vô vọng, sẽ truyền linh trùng linh thú cho hậu nhân, từng thế hệ truyền xuống, hậu nhân tu vi không cao đã có được một con linh trùng linh thú cấp cao.

Giao long màu xanh hướng về chỗ sâu trong Kim Công sơn mạch bay đi, tốc độ đặc biệt nhanh.

Nửa khắc đồng hồ sau, giao long màu xanh dừng lại, phía trước xuất hiện một màn hào quang màu vàng thật lớn, trên màn hào quang màu vàng có một hình con rết.

Trần Nhất Phàm đã sớm nhận được tin tức, khởi động toàn bộ cấm chế, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Kim Phong đứng ở một bên, vẻ mặt ngưng trọng.

“Giết!”

Vương Kính Phong sắc mặt lạnh lùng, phân phó.

Hắn triệu ra một quả cầu kim loại lóe ra ánh sáng vàng kim, đánh vào một pháp quyết, quả cầu kim loại ở trong một tiếng vang trầm, hóa thành một con rối vượn khổng lồ cao hơn trăm trượng, ngoài thân ánh sáng vàng kim lóe lên không ngừng.

Tu sĩ Vương gia lần lượt lấy ra một con rối thú, đều là con rối hình người.

Con rối hình người ùn ùn há mồm, trong miệng có các đốm linh quang chợt hiện ra.

Linh quang lóe lên, con rối hình người ùn ùn phun ra từng cột sáng màu sắc khác nhau, đánh về phía màn hào quang màu vàng.

Con rối phi cầm lượn không chừng ở bầu trời, phóng thích pháp thuật công kích màn hào quang màu vàng.

Năm con rối vượn khổng lồ sải bước chạy về phía màn hào quang màu vàng, ngoài thân chúng nó ánh vàng rực rỡ, đi mỗi một bước, mặt đất chớp lên rất khẽ.

Trần Nhất Phàm vội vàng lấy ra một tấm trận bàn lóe ra ánh sáng vàng kim, đánh vào mấy pháp quyết, màn hào quang màu vàng tỏa sáng, mặt đất kịch liệt chớp lên, mười người khổng lồ màu vàng cao hơn trăm trượng phá đất chui ra, đón đỡ năm con rối vượn khổng lồ.

Cột sáng dày đặc rơi trên màn hào quang màu vàng, truyền ra một đợt tiếng vang trầm.

“Tiếp tục như vậy không phải cách, ta quay về tổng đàn cầu viện đi! Con rối thú của Vương gia rất lợi hại, chúng ta chịu thiệt lớn.”

Kim Phong nhíu mày nói.

“Kim sư đệ quay về tổng đàn cầu viện đi! Hướng chưởng môn sư bá báo cáo tình huống.”

Trần Nhất Phàm cân nhắc chút, đáp ứng.

Kim Phong có thương tích trong người, không thể giúp nhiều, để hắn quay về tổng đàn Ngũ Thánh tông báo cáo tình huống tương đối tốt hơn.

Hắn đã từng kiểm tra Kim Phong, xác nhận Kim Phong không có vấn đề.

“Được, các ngươi cứ ở lại trong trận pháp, đừng đi ra ngoài cứng đối cứng với tu sĩ Vương gia.”

Kim Phong dặn dò một tiếng, bước nhanh rời khỏi.

Trần Nhất Phàm thúc giục trận pháp, ngăn cản đám người Vương Kính Phong công kích.

Một lát sau, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, màn hào quang màu vàng điên cuồng lóe lên vài cái, đột nhiên tán loạn, mười người khổng lồ màu vàng cũng biến thành đất cát đầy trời.

“Kim sư đệ làm phản rồi!”

Trần Nhất Phàm biến sắc hẳn, nghĩ tới một chuyện đáng sợ.

Trận pháp bị phá, công kích dày đặc liền từ trên trời giáng xuống.

Vương Kính Phong thả ra mấy chục vạn con Ngân Sao Trùng, bấm pháp quyết, mấy chục vạn con Ngân Sao Trùng ở giữa không trung xoay vù vù, ngưng tụ thành một cây trường mâu màu bạc, lao thẳng đến đám người Trần Nhất Phàm!

Chín tu sĩ Hóa Thần bọn Trương Ngọc Vân đều khống chế hai con rối thú bậc năm, công kích đám người Trần Nhất Phàm.

Cùng lúc đó, Kim Phong cũng ra tay giúp đỡ đám người Vương Kính Phong.

Ít khó địch lại nhiều, đám người Trần Nhất Phàm lấy ít địch nhiều, con rối thú bậc năm cực kỳ khó chơi, bọn họ khó có thể hủy diệt con rối thú bậc năm, không qua bao lâu đã bại trận.

Trần Nhất Phàm lấy ra một lá bùa lóe ra ánh sáng vàng kim, vỗ lên trên người, ngoài thân nở rộ ánh sáng vàng kim, hóa thành hơn ngàn luồng ánh sáng vàng kim, hướng về phương hướng khác nhau bay đi.

Hóa Thần khác không có độn thuật phù bậc sáu, lục tục bị giết.

Giao long màu xanh lượn một lúc ở bầu trời, đáp trên mặt đất.

“Quét tước chiến trường, nhanh chóng hái đi toàn bộ linh dược, viện binh Ngũ Thánh tông có thể đã ở trên đường.”

Vương Kính Phong phân phó, tộc nhân mỗi người một việc, quét tước chiến trường, hái linh dược.

Kim Phong đi đến trước mặt Vương Kính Phong, một con rắn màu tím từ trong miệng hắn chui ra. Con rắn màu tím không có mắt, chỉ có một cái miệng nhỏ, chỉ to bằng hai ngón tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận