Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2924: Khôi lỗi thú bậc năm, Kim lôi điêu (2)

“Ngươi vừa mới tiến vào Hoá thần kỳ, bảo ngươi đi diệt sát tu sĩ cùng cấp quả thật có chút miễn cưỡng. Ngươi cứ bế quan tiềm tu trước đi, tăng lên thể lực. Ta tìm Lâm lão quỷ đàm phán một chút, để xem Thanh Vân cung có thể ra tay tương trợ hay không.”

Đặng Thiên Hâm liên thanh xưng vâng.

“Nhớ kỹ, không có dặn dò của ta, tuyệt đối không thể tiết lộ sự tồn tại của Thiên hư ngọc thư. Đúng rồi, đưa bức hoạ của tên kia cho ta nhìn một chút. Vạn nhất người này may mắn phi thăng linh giới, ta còn có thể truy bắt.”

Thiếu phụ váy lam dặn dò.

Đặng Thiên Hâm đầy miệng đáp ứng xuống, rồi lấy ra một bức tranh cuốn màu lam. Vừa mở ra, hình ảnh trên bức tranh chính là Vương Mạnh Bân.

“Được rồi, ta đã biết, cứ như vậy đi! Nếu không có chuyện gì quan trọng, không cần liên hệ ta. Năng lượng của Kim hoàn thần tinh dùng một lần ít đi một lần. Hạ giới có không ít thế lực dùng hết Kim hoàn thần tinh, không thể tiếp tục liên hệ lão tổ tông ở linh giới.”

Thiếu phụ váy lam dặn dò.

“Vâng, lão tổ tông.”

Đặng Thiên Hâm liên thanh xưng vâng. Linh quang của pháp kính cũng dần ảm đạm xuống dưới rồi biến mất không thấy.

Đặng Thiên Hâm thờ phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn lấy ra một mặt truyện tấn bàn màu xanh, đánh vào một đạo pháp quyết rồi dặn dò: “Phái người giám sát Chung gia, đặc biệt là người họ Vương Chung gia cung phụng. Cẩn thận một chút, đừng để hắn phát hiện.”

“Vâng, Thất thúc công.”

Thu hồi truyện tấn bàn, trên mặt Đặng Thiên Hâm lộ vẻ suy nghĩ.

“Thiên hư ngọc thư, rốt cuộc là ai xé Thiên hư ngọc thư thành nửa trang?”

Đặng Thiên Hâm lẩm bẩm, vẻ mặt hoang mang.



Huyền Dương giới, xuân đi thu đến, thời gian năm mươi năm rất nhanh đã trôi qua.

Huyền Linh đại lục, Huyền Phong hải vực.

Huyền ưng đảo, một toà trang viên rộng lớn.

Một gian mật thất, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn màu xanh. Bên người bày ra không ít tài liệu luyện khí.

Một con cự viên khôi lỗi thú với kim quang lập loè đang đứng trước người hắn. Toàn thân trải rộng linh văn huyền ảo, tản mát ra một cỗ linh khí dao động kinh người.

“Rốt cuộc cũng thành công.”

Vương Trường Sinh lẩm bẩm. Đây là con khôi lỗi thú bậc năm thứ ba. Ngoại trừ cá mập khôi lỗi thú, hắn còn có hai con khôi lỗi thú bậc năm khác. Cự viên trước mắt chính là một trong số đó.

Mấy năm nay, hắn vẫn luôn nghiên cứu khôi lỗi thuật, luyện chế khôi lỗi thú bậc năm. Chỉ luyện chế ra hai con khôi lỗi thú bậc năm, trình độ chế khôi được đề cao không ít.

Có con khôi lỗi thú bậc năm này, tầm bảo cũng có thêm một chỗ dựa vào.

Lấy thần thức hiện tại của Vương Trường Sinh, đồng thời khống chế ba con khôi lỗi thú bậc năm không có vấn đề. Đây ít nhiều cũng nhờ công “Thái Hư đoán thần quyết” và Phệ hồn kim thiền.

Giang Thanh Phong có vẻ lo lắng cho an nguy của Giang Ngọc Lâm, cứ cách một đoạn thời gian lại tìm cớ đến bái phỏng Vương Trường Sinh. Vương Trường Sinh để hắn thu thập tinh hồn yêu thú và tài liệu luyện khí, Giang Thanh Phong vì tính mạng của nữ nhi, thực sự dụng tâm làm việc.

Vương Trường Sinh nhìn cự viên khôi lỗi thú, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Hắn tựa như thận thấy được điều gì, lấy ra một quả linh bối màu lam nhạt. Đánh vào một đạo pháp quyết, thanh âm của Giang Thanh Phong chợt vang lên: “Tiền bối, chúng ta phát hiện một con yêu thú bậc năm, người xem?”

Phệ hồn kim thiền không có hứng thú đối với thú hồn cấp thấp, chỉ yêu thích tinh hồn của yêu thú bậc nam. Vương Trường Sinh để Giang Thanh Phong lưu ý chỗ của yêu thú bậc năm.

Vương Trường Sinh thu hồi khôi lỗi thú rồi đi ra ngoài.

Đi ra bên ngoài, hắn mở cấm chế để Giang Thanh Phong đi vào.

Hắn cúi người hành lễ với Vương Trường Sinh, báo cáo tình huống.

“Yêu cầm bậc năm? Còn là thuộc tính lôi?”

Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, hai mắt nhíu lại.

“Không sai, con Kim lôi điêu này tinh thông hai hệ đạo pháp phong lôi, rất khó đối phó. Cũng may do máu mạch không thuần nên nó chưa thể hoá thành hình người.”

Giang Thanh Phong thật cẩn thận nói.

“Không phải ngươi không thể rời khỏi Huyền ưng đảo sao? Sao ngươi biết được tung tích của con Kim lôi điêu này?”

Vương Trường Sinh truy hỏi.

“Là Ưng đạo hữu phát hiện, ta không biết tình hình thực tế.”

Giang Thanh Phong không dám giấu diếm. Hắn đang mượn đao giết người, Ưng đạo hữu trong miệng hắn là bán yêu, bình thường luôn đối nghịch với hắn. Hành hạ chết không ít tu sĩ Nhân tộc.

“Ngươi dẫn hắn đến nơi này, nói ta có lời muốn hỏi hắn.”

Vương Trường Sinh dặn dò.

Giang Thanh Phong lên tiếng, lĩnh mệnh mà đi.

Không qua bao lâu, Giang Thanh Phong đã trở lại. Một người nam trung niên có đôi cánh màu xanh đi theo bên người hắn.

“Vãn bối Ưng Thiên Hằng bái kiến Giao tiền bối. Không biết Giao tiền bối có gì cần phân phó?”

Người nam trung niên thật cẩn thận hỏi, thần sắc thấp thỏm.

Trước khi Phong Diêu bế quan, có dặn dò bọn họ tận khả năng thoả mãn yêu cầu của Vương Trường Sinh. Ai cũng không dám vào tai này ra tai kia.

“Ngươi không cần khẩn trương. Nói cho ta nghe một chút tình huống của con Kim lôi điêu kia, càng chi tiết càng tốt.”

Vương Trường Sinh dặn dò.

Ưng Thiên Hằng hơi cân nhắc rồi nói: “Đoạn thời gian trước vãn bối có đi đến Huyền Phong phường thị mua một ít tài nguyên tu tiên. Trên đường trở về thù đụng phải Thiên phong, vì thế phải đi đường vòng. Bất ngờ đụng phải Kim lôi điêu bậc năm đang đấu pháp với một vị tiền bối Hoá thần kỳ. Vị tiền bối nọ không địch lại nên bị Kim lôi điêu ăn. Vãn bối nhìn từ phía xa xa thấy Kim lôi điêu bay đến một toà tiểu đảo. Tình huống cụ thể trên đảo vãn bối cũng không rõ lắm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận