Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2046: Trừ yêu (1)

Giao long màu trắng đến trước mặt Vương Thanh Linh, tay phải Vương Thanh Linh rung lên, một cây phi kiếm lấp lánh hào quang màu trắng bay ra, nở rộ ra hào quang màu trắng chói mắt, bổ về phía giao long màu trắng.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ qua đi, giao long màu trắng bị chém thành hai nửa, hóa thành nhiều đốm linh quang biến mất.

Ngao Thanh và tộc nhân Vương gia cũng biến mất không thấy đâu nữa, tâm ma biến ảo thành bộ dáng Băng Phong Giao, ý đồ ly gián Vương Thanh Linh và Băng Phong Giao. Vương Thanh Linh có thể đi tới hôm nay, công lao Băng Phong Giao không thể không có, Băng Phong Giao trừ giúp nàng đánh bại kẻ địch, càng quan trọng hơn là luôn bầu bạn ở bên nàng, đây là đạo của nàng.

Ly gián Vương Thanh Linh và Băng Phong Giao, chính là phá đạo tâm của Vương Thanh Linh.

Vương Thanh Linh chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, chợt xuất hiện ở chỗ ở, bên tai truyền đến tiếng rồng gầm hưng phấn của Băng Phong Giao.

Vương Thanh Linh nghe được tiếng kêu của Băng Phong Giao, vui vẻ ra mặt, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, lẩm bẩm: “Ta biết ngay mà, Tiểu Bạch sẽ luôn theo ta.”

Tiếng sét ầm ầm vang lên, lầu các màu xanh chỗ nàng chia năm xẻ bảy.

Một đám mây đen thật lớn lơ lửng ở trên không Bách Linh phong, chớp giật sấm rền, từng tia chớp màu bạc thô to không ngừng bổ xuống.

Vương Thanh Sơn, Uông Như Yên, Thải Liên tiên tử đứng ở đỉnh một ngọn núi cao cao, nhìn xa mây đen trên không Bách Linh phong, vẻ mặt khác nhau.

“Xem ra, tỷ lệ Bách Linh tiên tử tiến vào Nguyên Anh kỳ rất lớn, Vương đạo hữu, Vương phu nhân, chúc mừng! Song hỷ lâm môn.”

Thải Liên tiên tử cười chúc mừng. Mấy trăm năm trước, Thanh Liên tiên lữ đưa tới kết anh dị tượng, song song tiến vào Nguyên Anh kỳ, mấy trăm năm sau, hai tu sĩ Vương gia ở cùng ngày trùng kích Nguyên Anh kỳ, thế quật khởi của Vương gia không thể ngăn cản.

“Lôi kiếp còn chưa chấm dứt, khó mà nói, hy vọng Thanh Linh có thể vượt qua một cửa ải này.”

Uông Như Yên ngoài miệng nói như vậy, trên mặt lộ ra đầy nụ cười. Nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn về phía chỗ ở của Vương Thanh Thiến.

Không biết Vương Thanh Thiến khi nào trùng kích Nguyên Anh kỳ? Dù sao bọn họ trước khi bế quan tu vi giống nhau.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, đám mây sét tan đi, một tiếng rồng gầm vui vẻ vang lên, Băng Phong Giao lượn không ngừng ở trên không Bách Linh phong, tỏ ra cực kỳ hưng phấn.

Lấy cảm tình của Băng Phong Giao cùng Vương Thanh Linh, nếu là Vương Thanh Linh thất bại, Băng Phong Giao khẳng định sẽ không hưng phấn như vậy.

Vương Thanh Sơn cùng Uông Như Yên nhìn nhau một cái, trong mắt hai người tràn đầy nét vui mừng.

Trong vòng một ngày, Vương gia có thêm hai tu sĩ Nguyên Anh, thật sự là song hỷ lâm môn.

Một tháng sau, Vương gia phát thiệp mời rộng rãi, muốn ở năm năm sau tổ chức kết anh đại điển cho Vương Thanh Linh, tin tức Bách Linh tiên tử kết anh nhanh chóng truyền lưu ra ở Nam Hải.

...

Kim Âu hải vực, vạn dặm không mây, mặt trời chói chang treo cao.

Một đội tu sĩ đang ở bầu trời tuần tra, vẻ mặt bọn họ khẩn trương, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt đề phòng.

Cầm đầu là một nam nhân trung niên thân hình cao lớn, Kết Đan tầng chín.

Ở phía sau hắn, còn có sáu tu sĩ Kết Đan, trong đó một nam tử đeo một thanh trường đao màu đỏ, thiếu một cánh tay, chính là Lưu Vô Nhai.

Lưu Vô Nhai ngày xưa luôn hoạt động ở Ngũ Long hải vực, về sau nhân yêu hai tộc đại chiến, số lượng yêu thú giảm mạnh, độ khó săn giết yêu thú gia tăng. Hắn vì mưu sinh, cùng đạo lữ gia nhập Tán Tu Minh, dưới cơ duyên xảo hợp, hắn cùng đạo lữ tiến vào Ngũ Long bí cảnh tầm bảo, chưa từng muốn cuốn vào trong tranh đấu của Tán Tu Minh cùng Vương gia.

Đạo lữ của hắn vì yểm hộ hắn, chết ở trên tay Vương Hữu Vi, Lưu Vô Nhai may mắn đạt được truyền thừa cùng một lượng lớn tài vật của Ngũ Long cung, mấy năm nay, Lưu Vô Nhai luôn luôn khổ tu, đã tu luyện đến Kết Đan tầng sáu, hắn bây giờ kẹt ở bình cảnh, vì hóa giải bình cảnh, không thể không ra biển săn giết yêu thú.

Mấy tháng gần nhất, Kim Âu hải vực xuất hiện một con yêu thú cấp bốn, công kích người tu tiên khắp nơi, tu sĩ Nguyên Anh của Kim Âu hải vực tổ chức nhân thủ vây bắt yêu vật này, chẳng những chưa thành công, ngược lại tổn binh hao tướng, một vị tu sĩ Nguyên Anh cũng bị con yêu thú cấp bốn đó đả thương.

“Nghe nói Triệu chân nhân cũng bị con nghiệt súc đó đả thương, hy vọng chúng ta không nên đụng đến con nghiệt súc đó, bằng không thì phiền toái.”

Lưu Vô Nhai thở dài nói, hắn là không muốn xen vào vũng nước đục này, nhưng tu sĩ Nguyên Anh của Kim Âu hải vực mạnh mẽ mộ binh bọn họ, nếu không phục tùng mệnh lệnh, về sau đừng mưu sinh ở Kim Âu hải vực.

Kim Âu hải vực nằm ở nơi hẻo lánh, rời xa Ngũ Long hải vực, tay Vương gia không vươn đến nơi đây, Lưu Vô Nhai bị ép bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.

Nam nhân trung niên nhíu mày, nói: “Chúng ta mang theo con rối thú thành bộ Vương gia chế tạo, cho dù gặp yêu vật này, cũng có thể toàn thân mà lui. Ta nghe nói Kim tiền bối của Kim Âu môn cũng đã chạy đến, khẳng định có thể tiêu diệt yêu vật này.”

“Ha ha, vẫn là Tôn đạo hữu tin tức linh thông, Tôn đạo hữu không hổ là chưởng môn Lưu Vân môn.”

“Nghe nói Phi Dương huynh ngày xưa may mắn từng gặp Thái Hạo chân nhân, Thái Hạo chân nhân còn cứu ngươi một mạng, trách không được ngươi có thể kiếm được con rối thú thành bộ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận