Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2731: Tới linh giới (2)

Lời này vừa nói ra, năm người Thượng Quan Thiên Hoành biến sắc. Nghe ngôn ngữ của khí linh thì Thanh Liên tiên lữ có núi lớn để vựa vào?

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liên thanh đáp ứng, thả người lên trên Phi linh bàn.

Khí linh đánh vào mấy đạo pháp quyết, Phi linh bàn chợt chuẻn động hẳn lên. Bay ra vô số phù văn huyền ảo, bao vây lấy thân thể Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Thời gian trôi qua từng chút một, cũng không phát hiện điểm gì dị thường.

“Vật thay thế chính là vật thay thế, không đáng tin vậy bằng chính phẩm, cũng may ta đã có chuẩn bị.”

Tay áo khí linh run lên, bay ra hai tấm phù triện kim quang lập loè. Sau đó hoá thành hai đạo kim quang, dán lên trên người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Khí tức của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lập tức đại trướng, được đề cao đến Hoá Thần trung kỳ.

Sắc mặt Tôn Hạo trầm xuống. Xem ra Phi linh bàn này có chỗ thiếu hụt nhất định. Không có tu vi Hoá Thần trung kỳ không thể được Thăng linh đài cảm ứng.

Không biết trên tay khí linh có bao nhiêu tấm bí phù. Nếu không có bí phù, chỉ sợ tu sĩ Hoá Thần sơ kỳ không thể phi thăng linh giới.

Hư không vặn vẹo chấn động, phát ra từng tiếng gầm rú, thiên hôn địa ám. Sau đó hư không chợt xé rách mở ra, một mảng sáng màu lam chói mắt bay ra từ hư không, che kín Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Sau khi mảng sáng màu lam tản đi, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên biến mất không thấy. Linh quang của Phi linh bàn cũng ảm đạm xuống dưới. Có thể nhìn ra được, số lần sử dụng của Phi linh bàn có hạn, đi sớm một chút sẽ tốt hơn, chậm trễ chỉ sợ là đi không được.

Trình Trảm Tiên và Thanh Hoa lão tổ thả người bay về phía Phi linh bàn. Bọn họ cũng không muốn làm người phi thăng cuối cùng.

Phi linh bàn trở về bên người khí linh, Trình Trảm Tiên và Thanh Hoa lão tổ ngây ngẩn cả người, giận mà không dám nói gì.

“Bọn họ đi địa bàn của Trấn Hải cung. Ta muốn đi chỗ khác, các ngươi đi theo ta.”

Khí linh dặn dò. Trấn tiên tháp bay về phía chân trời xa xa, năm người Thượng Quan Thiên Hoành nhìn nhau, vội vàng theo sau.



Linh giới, phía tây bắc Huyền Linh đại lục.

Huyền quang đảo, trên đảo mọc đầy tùng bách thuý liễu. hiểm sơn, kỳ phong liên miên không dứt, quái thạch lởm chởm khắp nơi, linh khí quanh quẩn.

Đảo nhỏ phía tây bắc, một toà kình thiên cự phong ẩn trong mây mù. Đỉnh núi có một quảng trường đá chiếm diện tích ngàn mẫu. Trung ương quảng trường có một toà đài cao ba trăm trượng, trên đài cao khắc đày linh văn huyền ảo, linh khí bức người.

Phía dưới đài cao, một thanh niên hồng y ngũ quan tuấn lãng ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn màu đỏ, hai mắt nhắm nghiền. Bên ngoài thân có một tầng hoả diễm màu đỏ bao vây, trong ngực có một khối ngọc tinh mỹ màu đỏ. Vô số hoả linh khí không ngừng hội tụ đến khối ngọc màu đỏ, sau đó bị thanh niên áo đỏ luyện hoá.

Một lát sau, thanh niên áo đỏ mở hai mắt, hoả diễm bên ngoài thân dần tản đi.

Hắn dựng thẳng một ngón tay, vang lên một tiếng “Phập” trầm nặng. Một cỗ hoả diễm màu đỏ đậm chợt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, tản mát ra từng trận nhiệt độ kinh người.

“Không tồi, khổ tu trăm năm, Thuần Dương chân hoả tân tiến không ít. Cũng may là trông coi Thăng linh đài, ta mới có thể có nhiểu thời gian dư thừa để tu luyện như vậy. Không tới trăm năm sau, hẳn là có thể có được danh tiếng.”

Thanh niên áo đỏ tự lẩm bẩm, đứng dậy.

Hắn liếc mắt nhìn về đài cao màu lam, nhíu mày nói: “Đều đã hơn vạn năm không có người phi thăng đến đây rồi. Thật sự không biết Trần sư tổ nghĩ thế nào, lại muốn giữ lại mười ba toà Thăng linh đài này. Để Thăng linh đài vận chuyển cần hao phí lượng lớn tài nguyên tu tiên, dùng số tài nguyên tu tiên này để bồi dưỡng một đệ tử còn tốt hơn. Một toà Thăng linh đài vận chuyển hơn vạn năm, cũng đủ để ta tu luyện đến Luyện hư kỳ.”

Đúng lúc này, Thăng linh đài kịch liệt chớp động, linh văn bên ngoài đại lượng, một đạo lam quang chói mắt phóng lên trời cao.

Thanh niên áo đỏ ngây ngẩn cả người. Hắn rất nhanh phản ứng lại, vội vàng lấy ra một mặt trận bàn lam quang lập loè, đánh vào mấy đạo pháp quyết.

Một thuỷ mạc màu lam hiện lên giữa không gian trống rỗng, che kín cả toà quảng trường, chặn đứng lam quang.

Lam quang tản đi, hiện ra một thanh niên áo lam dáng người khôi ngô và một thiếu phụ bận cung trang thân thể đẫy đà.

“Hai người đồng thời phi thăng từ hạ giới!”

Thanh niên áo đỏ run run nói, sắc mặt trướng đỏ bừng, thần sắc kích động.

Trông coi Thăng linh đài là một công việc nhàn hạ, tu sĩ có thể phi thăng từ hạ giới đến linh giới quá ít. Vừa vặn dừng ở địa bàn Trấn Hải cung lại càng ít hơn.

Các thế lực lớn của Huyền Linh đại lục đều thiếp lập Thăng linh đài, số lượng không giống nhau.

Không có tu sĩ phi thăng từ hạ giới, nhiệm vụ này rất nhàn hạ. Nếu có người phi thăng từ hạ giới, thì lại là một công việc béo bở.

Hơn non nửa thế lực của Huyền Linh đại lục có tổ sư lập phái hoặc lão tổ tông từ hạ giới phi thăng lên. Trong đó người có danh khí lớn nhất chính là Huyền Linh thiên tôn. Hơn năm mươi vạn năm trước, Huyền Linh thiên tôn phi thăng từ hạ giới lên linh giới, chưa đến thời gian vạn năm đã từ Hoá Thần kỳ tu luyện đến Đại thừa kỳ. Quét ngang nhiều vị Đại thừa kỳ dị tộc, khuếch trương đất thổ cho nhân tộc. Khối đại lục này cũng vì vậy mà đổi tên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận